Hàng năm, cứ đến cuối tháng chạp, theo lệ,
làng Hòa An có ngày hội hoa Xuân. Hầu như không một loại hoa đẹp
nào ở khắp vùng mà không đem đến góp mặt. Đặc biệt nhất và cũng thú
vị nhất là, cuộc tuyển chọn người con gái đẹp nhất của hội hoa. Năm
trước, mỹ nhân của ngày hội sau đó đã được tiến cung, được chọn làm
tài nhân và sau đó lập tức được sắc phong Tây Cung.
Còn năm nay, nếu tính riêng mỹ nhân của vùng tây bắc này, thì có
đến hơn trăm người đã tề tựu rất sớm. Có lẽ đứng đầu những đóa hoa
hương sắc kỳ này sẽ không lọt khỏi những cô gái trước. Các tài tử,
giai nhân khác, tuy không dự thi, nhưng cũng có mặt và hồi hộp đợi
chờ. Trong số này có tú tài Lê Dung, chàng được tiếng thơ hay, chữ
tốt, lại có khoa ăn nói và rất đào hoa.
Trước ngày hội, các bạn bè của Lê Dung đã nửa đùa nửa thật :
- Kỳ này Lê Dung phải hóa trang thành anh bán than. Nếu không thì e
sẽ bị chém đầu !
Người khác nghe thế, đã ngạc nhiên hỏi :
- Sao lại đứt đầu ?
- Thì bởi anh ta sẽ lọt vào mắt xanh của đệ nhất mỹ nhân và sẽ phải
tội chém, bởi vua cũng sẽ chấm mỹ nhân đó.
Khi Lê Dung tới Hòa An, thì chỉ cách ngày khai hội hoa có một đêm.
Thuê chỗ trọ xong, chàng một mình tản bộ dọc theo con đường có
nhiều bóng mát. Đường vắng, nên vừa đi, Dung vừa cất tiếng ngâm bài
thơ ưa thích. Chàng ngâm chưa hết bài, đã chợt nghe vọng lại từ
trong bụi rậm một giọng ngâm khác thật trong trẻo. Mà kỳ lạ hơn,
nàng lại
ngâm đúng bài thơ của chàng vừa rồi, không sai một lời, không khác
một dấu chấm, phẩy.
Quá đỗi ngạc nhiên, chàng quay lại và kịp há hốc mồm, ngơ ngẩn.
Trước mắt chàng, một cô gái mặc áo quần toàn một sắc hồng, môi , má
không son phấn mà như trang điểm cực kỳ công phu, lộng lẫy ! Lê
Dung là trai tân, nên chàng lập tức bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của
nàng, vừa dịu dàng vừa bí ẩn. Cặp mông của nàng tròn trĩnh, nom tựa
như hai quả đào to, chín đang chờ người đến hái vậy. Chàng nhìn lên
người nàng. Đôi chân thon mảnh của nàng ẩn hiện sau làn váy áo
mỏng. Ánh mắt chàng dừng lại ngay đùi nàng, từ từ nhìn lên trên.
Chàng ngạc nhiên trước hai hòn ốc đảo mềm mại, đang nhô lên sau làn
áo the kia, chúng cứ như nhún nhảy theo bước đi của nàng, hai đầu
ngực như hai hạt táo chín, săn chắc và nhô cao gần che đi bờ eo
thon thả hình con ong , đang được phủ lên bởi mái tóc dài óng ả, hờ
hững trôi nhẹ trên vai nàng. Miệng nàng như dòng suối chảy mát
lạnh, làm chàng muốn khám phá nó ngay lập tức. Chàng cảm thấy hạ
thể của mình động đậy, nó như muốn đâm toạt ra ngoài.
Như bị thôi miên, chàng phải ngây người đến vài chục giây, sau đó
mới mấp máy đôi môi thành lời :
- Nàng? nàng thuộc bài thơ đó lúc nào ?
Sở dĩ chàng hỏi như thế, bởi 8 câu thơ ấy chàng vừa mới nảy ý và
làm ngay lúc đi dạo, một cách ngẫu hứng. Thể thơ khó, câu chữ cầu
kỳ, rất khó nhớ. Như vậy sao chỉ mới nghe qua nàng đã thuộc ? Mà
lại đọc trước hai câu cuối trong lúc chàng chưa đọc lên !
Cô gái chừng như không để ý đến sự ngạc nhiên của chàng, nàng tươi
cười hỏi :
- Công tử chắc từ xa đến ? Thảo nào khẩu khí có khác.
- Cô nương chắc cũng chẳng phải ở đây ? Và tại sao lại thuộc thơ
của người khác, trong lúc tác giả của nó còn chưa làm xong đoạn
chót ?
Nàng lấy quạt che một bên mặt, cười lên khúc khích, giọng càng
trong trẻ hơn :
- Thơ hay, nên tứ thơ dễ làm cho người nghe hứng thú. Mà càng thích
thì càng dễ thuộc.
- Nhưng, đâu dễ thuộc khi tác giả chưa thốt ra lời ?
- Thần giao cách cảm đấy !
Nàng vừa nói vừa cười, lướt qua mặt chàng, mặt kề mặt. Chợt nàng
dừng lại ngước mắt nhìn chàng, ánh mắt hết sức quyến rũ, cộng thêm
mùi hương ngào ngạt từ tóc nàng, thân người nàng khiến chàng không
cầm lòng được, chàng giang tay ôm lấy thân người nàng. Vú nàng chạm
vào ngực chàng và chàng cảm thấy dường như nó đang cứng lên.
Môi chàng tìm môi nàng, và chàng ngạc nhiên thấy nàng không kháng
cự. Miệng của chàng như đang lạc trong sa mạc, bỗng tìm ra ốc đảo,
lả lướt quanh bờ môi, lưỡi chàng chạm vào lưỡi nàng. Chàng ôm siết
lấy nàng, xoắn nhẹ lưỡi của hai người vào nhau. Nó làm cho chàng có
cảm giác đang ở trên cõi trần nào đó thần tiên, bay bổng. Chàng
chỉ
trở lại trần gian khi nàng chợt đẩy chàng ra và bước nhanh về phía
cuối đường mòn. Chàng bỗng cảm thấy bối rối vì có cảm giác khác lạ
với nàng, như vừa lạ lại vừa quen. Chàng hốt hoảng, chạy theo gọi
:
- Cô nương ! Xin cho hỏi ?!?
Chàng định hỏi tên và nơi lưu trú, nhưng cô gái như có phép màu,
càng đi càng nhanh. Chỉ trong phút chốc đã lẩn vào rừng cây, chỉ để
lại sau lưng một làn hương nhè nhẹ? Tiu ngỉu, nhưng Lê Dung vẫn
vui, chàng nghĩ rằng chắc chắn nàng là một trong những người đẹp
đến dự thi. Mà nếu vậy, trước sau gì cũng gặp lại. Dù nghĩ vậy,
nhưng đêm đó chàng cũng cứ đi lang thang hoài ngoài thị trấn. Cứ
mong ngóng người đẹp xuất hiện? Mãi đến khuya, chàng mới trở về
phòng trọ. Vừa bước vào, chàng đã ngạc nhiên bởi một mùi thơm đến
lạ kỳ, lan tỏa khắp phòng.
Chàng gọi tiểu bảo, họ đều lắc đầu cho biết :
- Khách điếm này không có lệ ướp hương hoa, ngoại trừ của khách
trọ
Chàng xưa nay chưa từng dùng đến hương thơm như thế này. Mà bạn bè
chàng thì lại càng không. Bởi vì chàng đến đây chơi một mình, lại
chẳng hề quen biết ai ở thị trấn này.
Đợi tiểu bảo đi ra, chàng quan sát tỉ mỉ từng nơi trong phòng, cố
tìm ra một dấu vết nào đó, khả dĩ đoán xem ai đã lọt vào trong
phòng chàng lúc chàng vắng mặt. Nhưng hoàn toàn không có khả nghi
gì. Cửa vẫn đóng kín, rèm cửa vẫn còn nguyên vị trí cũ. Suốt đêm đó
chàng hầu như không chợp mắt được vì cứ thắc mắc về người nào đó đã
lẻn vào phòng mình, rồi lại hình dung bóng dáng của cô nương lúc
chiều, bộ áo màu hồng nhạt chỉ làm tô thêm đôi môi đỏ tươi như một
trái mận chín nguyên trên cành mà chàng muốn nếm thử nó cảm giác
lần nữa ra sao ! Chàng chìm vào giấc mơ, nàng đến bên chàng, không
mặc quần áo đúng như chàng mong muốn. Chàng nhìn nàng, ánh mắt nàng
thiết tha mời gọi hãy ôm thiếp vào lòng. Chàng giang tay ra, đón
nhận thân thể trần truồng của nàng. Môi chàng tìm môi nàng, lưỡi
chàng tìm lưỡi nàng. Tay chàng khám phá cõi thiên thai nơi hai bầu
vú của nàng, chúng không to cũng không nhỏ, nhưng mềm mại dưới bàn
tay chàng. Hai núm vú đen thẫm như mật ong, săn lại dưới bàn tay
vân vê, sờ nắn của chàng. Cả hai đều là lần đầu tiên nên trao cho
nhau tất cả. Tay chàng lần xuống, từ từ, từ từ thân người nàng cong
lên theo bàn tay chàng vuốt ve, trong lúc quần áo của chàng được
tay nàng cởi bỏ gần hết. Bàn tay chàng to lớn, ấm áp đang tìm kiếm
ốc đảo trung tâm. Và chàng biết được đích đến khi cảm giác của
chàng và nàng đều như nhau khi tay chàng chạm đến nó. Cùng lúc đó,
tay nàng đã bắt chước tay chàng, tìm kiếm, khám phá những điều mới
mẻ. Chàng cảm thấy mình cương cứng lên dưới bàn tay mềm mại của
nàng. Ngón tay của nàng lần mò hai viên ngọc của chàng, vo tròn, vo
tròn? bóp chặt khiến chàng rên lên sung sướng. Còn nàng cũng đang
tận hưởng cảm giác tột bực khi tay chàng tìm hiểu nơi sâu thẳm của
nàng, miệng chàng đang ngậm chặt vú nàng, bú nó như đứa trẻ bú sữa
mẹ. Thỉnh thoảng lại nút mạnh làm nàng vui thích với cảm giác lần
đầu tiên chàng mang lại cho nàng. Miệng chàng từ từ lần xuống, thấp
nữa, thấp nữa.
Mãi đến gần sáng, lúc đang mơ màng, chàng nghe tiếng tiểu bảo gọi
mới choàng tỉnh, nhận ra mình đang nằm mơ, thấy nuối tiếc giấc mộng
đêm qua, chàng nhìn thấy chỗ mình nằm hơi ươn ướt. Tên tiểu bảo đưa
cho chàng một mảnh giấy hoa tiên sực nức mùi hương, vừa thưa
:
- Có một tiểu thư mặc áo hồng bảo đưa vật này cho công tử. Nhìn cô
ấy là tôi biết người ở xứ khác đến, chắc là dự thi hội hoa.
Chàng nhận, vừa mở ra đã thấy ngay một bài thơ chép nắn nót, nét
chữ dễ thương. Cuối bài thơ có ghi : "Xin nhận được phúc họa bài
thơ vào tối nay. Gặp ở đầu chợ hoa."
Thuận tay, chàng họa liền bài thơ và nôn nóng mau đến tối để gặp
nàng, hỏi về nàng, nhìn gương mặt đẹp không mức nào diễn tả nỗi của
nàng.
Chàng dặn dò tiểu bảo :
- Khi nào nàng đến nữa, các người lập tức báo cho ta hay, hoặc lưu
giữ nàng lại chờ ta về.
Thời khắc qua nhanh, đã đến tối, chàng hòa mình vào dòng người tấp
nập, lũ lượt kéo về hội hoa. Ăn mặc thật đẹp, cầm trên tay bức họa
và mảnh giấy hoa tiên để nàng dễ nhận ra, chàng rảo bước đến đầu
chợ.
Thời gian cứ trôi qua, một khắc, hai khắc, đêm khuya dần, chàng ngó
trước ngó sau tìm bóng nàng nhưng chẳng thấy, sốt ruột vì lo nàng
có chuyện gì, chàng đi qua đi lại như người điên. Cho đến khi một
người bán lạc rang nhìn thấy chàng và bước đến gần trao cho chàng
một phong thư sau khi hỏi tên. Chàng mở thư ra, vẫn nét chữ xinh
xắn của nàng : "Xin cáo lỗi phải lỡ hẹn, vì chuyện quá cấp bách,
thiếp sẽ gặp lại chàng trong đêm".
Quá thất vọng, chàng đứng sững trong giây lát, chợt nhớ ra có thể
nàng đi dự thi mỹ nữ đẹp nhất nên vội chen vào đám đông đang đứng
xem ai đẹp nhất. Kết quả chàng một mình về nhà trọ vì chẳng có ai
đẹp là nàng trong số người dự thi cả. Vậy là sao ?
Đợi cho mọi người tan chợ hoa, chàng mới lững thững về nhà trọ. Đầu
óc quay cuồng vì không gặp được nàng, chưa kịp hỏi tên, tâm trạng
buồn của chàng ngược hẳn với tên tiểu bảo. Hắn cuời tươi nhìn chàng
:
- Công tử để ai đợi trong phòng quá lâu rồi, hãy mau lên xin lỗi
người ta đi !
Ngạc nhiên, chàng lên phòng trọ ở trên lầu. Một mùi hương quen
thuộc nhẹ vào mũi chàng, không lẽ ?
- Cô nương !
Cô gái áo hồng đang ngồi xem sách, tay cầm bút viết vào mảnh giấy
hoa tiên một bài thơ nào đó. Thấy chàng, nàng tỏ ra nũng nịu:
- Tưởng rằng phải đợi đến sáng!
Nàng giải thích :
- Lúc tối do có công việc quá cấp bách nên lỗi hẹn, mong công tử
luợng thứ cho.
- Của chàng, bài thơ đó chàng đã làm cách đây 3 năm ở Tây Hồ, chàng
quên rồi ư ?
Lê Dung chợt nhớ ra.
- Đúng là hôm ấy ta có đi ngang qua đó, tửu ẩm đề thơ, nhưng không
nhớ ra.
Nàng trách móc :
- Chàng không nhớ bạn thơ khi xưa ư ? Người đã cùng chàng ngâm thơ,
thổi sáo, uống rượu ?
Lê Dung kinh ngạc :
- Thế, nàng là là ?
Thật ra chàng cũng chưa nhớ rõ đêm đó. Có chăng là một bức họa mỹ
nhân ngồi trên thuyền thổi sáo dưới trăng. Chàng đã mua bức tranh
đó trong một dịp tình cờ, luôn mang theo bên người chàng từ dạo
ấy.
Nàng thở dài khi nhìn thấy vẻ mặt của chàng :
- Đúng là người có số đào hoa, bước ra nửa bước đã có người đẹp bên
cạnh.
Chàng nhìn thấy nàng cầm một bức tranh nơi tay, giật mình nhìn kỹ
đó chính là bức tranh " Thuyền hoa" chàng đã mua dịp đó.
- Sao nàng lại có nó ? . Nàng đưa tay chỉ ra cửa sổ :
- Sở dĩ không đến gặp chàng đúng hẹn là vì phải nhặt nó lên từ hàng
cây bên dưới, nếu không ? tàn úa một kiếp người?! Nói xong nước mắt
nàng tuôn ra thành hai dòng suối nhỏ. Dung ngạc nhiên nhìn nàng,
chàng bước lại gần xem kỹ, bức họa thiếu mất hình thiếu nữ trong
tranh. Chàng chợt nhận ra và không tin vào chính mắt mình. Chàng
kêu lên:
- Nàng , nàng là!
Chàng chưa kịp phản ứng gì vì quá bất ngờ, nàng đã vụt chạy vào bức
tranh. Thì ra bấy lâu nay nàng , thiếu nữ xinh đẹp đã theo bên cạnh
chàng, thảo nào chàng có cảm giác vừa quen vừa lạ với nàng. Chàng
lay bức tranh kêu lên:
- Nàng hãy ra đi, ta hiểu rồi, nàng còn đẹp hơn tất cả mọi người
trên thế gian này, ta thương nàng lắm.
Nhưng bức tranh vẫn lặng im, làm chàng phải gào lên một lúc rồi do
mỏi mệt, chàng thiếp đi. Nàng từ trong tranh bước ra, ngắm nhìn vẻ
mặt điển trai của chàng, ngắm kĩ chàng, nàng đưa bức tranh lên ngọn
lửa.
Chợt Lê Dung choàng dậy, chàng hốt hoảng khi thấy bức tranh đang
cháy hơn phân nửa. Chàng lao đến :
- Trời ơi, tranh cháy rồi ! Nàng ơi !
Giọng nàng như mật ngọt phía sau :
- Tiếc tranh hay tiếc thiếp vậy ?
Chàng quay người lại, vẻ mặt mừng rỡ như bắt được vàng, lúc này
nàng đẹp hơn bao giờ hết. Nàng và chàng từng bước tiến lại gần nhau
trong căn phòng trọ thơm mùi hương, quấn quít lấy nhau. Trên bàn,
mảnh giấy hoa tiên đề bài thơ chợt in hình thiếu nữ trên thuyền
cùng một chàng trai thổi sáo, dưới ánh trăng vàng dìu dịu và bầu
rượu trôi hững hờ trên dòng sông.