Ở kinh đô Thăng Long khi đó có viên quan bộ Lễ
tên Trần Nhược Chân, làm quan đã hơn 20 năm nhưng điều phiền muộn
nhất đối với hai vợ chồng Trần Nhược Chân là chưa có con cái gì.
Hai người lấy làm phiền muộn lắm.
Năm Trần phu nhân 42 tuổi, bỗng bà mang thai, hết sức vui mừng vì
sau bao nhiêu năm hy vọng, cuối cùng điều mong muốn nhất của mình
đã đến, hai vợ chồng Nhược Chân đều thấp thỏm mong chờ đến ngày đứa
con của họ ra đờị Ngày mãn nguyệt khai hoa đã đến, Trần phu nhân
sinh hạ một đứa con trai, hai vợ chồng mừng rỡ khôn cùng và bàn
nhau đặt tên con là Trần Phi Long. Dường như ông trời đã cảm thương
đến vợ chồng họ Trần nên một năm sau, Trần phu nhân lại mang thai
và lần này là một đứa con gái, không thể diễn tả hết nỗi vui mừng
của Nhược Chân, ông bà đặt tên cho đứa con gái này là Trần Tuyết
Maị Hai anh em Phi Long, Tuyết Mai đều lớn nhanh như thổi, ngoan
ngoãn hết sức. Phi Long được cha gửi gắm cho những đồng liêu có
tiếng tài giỏi trong triều để con trai mình được văn ôn võ luyện
đối với những người tàị Tuyết Mai cũng được giáo dục kỹ lưỡng về
thêu thùa, cầm kỳ thi họạ Hai anh em đều làm vừa lòng bố mẹ. Thấm
thoắt 15 năm trôi quạ
Đêm nay trời sáng trăng, không khí khá oi bức nên Phi Long không
ngủ được, chàng lững thững đi ra hoa viên hóng mát, ở đó đang có
ngườị Nhìn kỹ thì ra đó là Tuyết Mai, em gái của chàng. Hai anh em
đứng nói chuyện một lúc. Bỗng một cơn gió thoảng tới, trong cơn gió
có một mùi hương gì rất lạ. Hai anh em đang kinh ngạc vì không hiểu
mùi hương lạ này xuất hiện từ đâu thì bỗng thấy hoa mặt, quay cuồng
đầu óc, chỉ một lát sau, cả hai người đã mê man ngã lăn xuống đất.
Khung cảnh xung quanh vẫn vắng lặng, vẫn oi ả. Trong nhà trong,
Trần Nhược Chân và vợ vẫn đang trò chuyện vui vẻ với vợ chồng người
em trai của ông vừa từ quê lên chơi, dưới bếp, bọn gia nhân trai
gái vẫn đang miệt mài với những công việc dọn dẹp, thêu thùa hàng
ngày của bọn họ.
Tuyết Mai mơ màng ... trong mắt nàng, anh Phi Long bỗng lớn hẳn
lên, ra dáng một chàng trai cường tráng. Phi Long cũng nhìn em gái
của mình, cô lớn vụt lên, ra dáng một thiếu nữ. Hai người đăm đăm
nhìn nhau, trong tâm trí của họ dường như có một ngọn lửa, một sức
mạnh nào đó đang điều khiển họ, buộc họ không tuân thủ theo suy
nghĩ, hành động của chính mình. Phi Long dìu Tuyết Mai đến chiếc
giường thất bảo đặt cạnh đó, hai người quấn chặt lấy nhau, bỡ ngỡ
bởi những va chạm mới mẻ. Áo quần hai người dần dần rơi xuống, hai
thân thể lõa lồ áp sát vào nhau, ngả xuống giường. Bộ ngực nở nang
của Tuyết Mai áp vào đầu Phi Long, bàn tay chàng từ từ miết nhẹ
trên da thịt mềm mại của cô gái, vuốt ve mãi làn da trắng mịn mát
mẻ. Cặp đùi thon thả của cô dính chặt vào bộ đùi nở nang, rắn chắc
của anh. Mơ màng, cả hai cùng đi vào nhau, hòa nhập thân thể làm
một, say sưa trong nỗi đam mê mới lạ và đầy thích thú này ... Giây
phút tuyệt diệu qua đi, cả hai nép sát thân thể vào nhau âu yếm sau
những gì mà người kia dành cho mình. Bỗng căn phòng họ đang nằm như
bị tách ra, cả hai sợ hãi khi thấy thân thể mình bị nhấc bổng lên
không, rồi hai người thấy mình được thả xuống một vùng đất lạ, xung
quanh khá vắng vẻ, lác đác vài cây cỏ lạ, đáng chú ý là có một cây
cổ thụ đứng sừng sững gần đó. Hai người ngỡ ngàng nhìn ngắm cảnh
vật xung quanh, họ đi vòng quanh xem xét nhưng cũng không thấy gì
lạ. Khi đến gần cây cổ thụ, họ nhận thấy trên đó có khắc chữ, hai
người tò mò đến gần đọc xem trên đó ghi những gì ...
Phi Long bừng tỉnh, chàng có cảm giác mình vừa trải qua một cơn mơ,
chàng đưa mắt nhìn quanh, bỗng chàng kinh hoàng khi thấy Tuyết Mai
đang nằm cạnh chàng, trên người không có một mảnh vải che, khi nhìn
lại mình thì chàng cũng thấy mình đang lõa thể. Quá sợ hãi trước
cảnh tượng này, Phi Long run rẩy cả người, chàng định lay em gái
dậy nhưng đúng lúc đó Tuyết Mai cũng hé mắt tỉnh dậỵ Nàng cũng hốt
hoảng không kém khi thấy mình cùng Phi Long trong tình trạng khỏa
thân cạnh nhau, trên cặp đùi trắng ngần lồ lộ của nàng có một vết
máu dài còn tươị Cả hai người thẫn thờ nhìn nhau, không hiểu ra sao
nữạ Định thần nhìn lại thì Phi Long thấy đây là căn nhà mát ở góc
vườn nhà chàng, bình thường nó ít được sử dụng vì nằm ở góc khuất,
không hiểu sao chàng cùng Tuyết Mai lại có thể đến đây và cùng
trong tình trạng khó nói thế nàỵ Quần áo hai người được xếp gọn ghẽ
ở gần đó. Quang cảnh thật lạ lùng. Tuyết Mai ấp úng nói:
- Trong cơn mơ, em thấy anh ... anh.. cùng em.
Phi Long cũng mệt mỏi đáp:
- Anh cũng nằm mơ em gái ạ, anh thấy chúng mình đã ... gần gũi nhau
trong mơ trên một chiếc giường thất bảo ...
- Rồi sau đó em thấy chúng ta bị đem đến một vùng đất lạ.
- Và chúng ta đã đọc được một câu chuyện lạ trên thân cây đúng
không ?
- Vâng, anh ơi, chẳng lẽ chuyện đó lại là ... lại là ... có thật
với chúng ta ư ?
- Anh cũng không rõ em ạ, tại sao chúng ta lại như thế nàỷ Anh nhớ
em cùng anh đang nói chuyện ở hoa viên, rồi hình như chúng ta đã bị
ngất đi, và bây giờ lại ở trong hoàn cảnh nàỵ
- Anh ơi em sợ lắm, cha mà biết chuyện vừa xảy ra giữa chúng ta thì
người sẽ không bỏ qua đâu, - Tuyết Mai thổn thức khóc.
- Đừng sợ em ạ, chúng ta phải giấu kỹ chuyện này, không để cha
biết, nơi này xưa nay ít người lai vãng đến, nhà mình lại đang có
việc, chắc không ai nhìn thấy chuyện vừa xảy ra giữa chúng ta
đâụ
Hai người nhanh chóng mặc y phục, sửa sang lại diện mạọ Tuy nhiên
cả hai người vẫn còn thẫn thờ về sự việc vừa xảy rạ Trên đường đi
vào nhà, Phi Long nói với em gái:
- Tuyết Mai ạ, có lẽ giấc mơ của chúng ta là rất quan trọng, nó nói
lên nhiều điều lắm, anh nghĩ chuyện chúng ta biết trong mơ là ...
đúng đấỵ
- Cái ... gì ... cơ ? , - Tuyết Mai run rẩy hỏi lại, - \"Anh nghĩ
nó là sự thật ư ? \"
- Đúng thế em gái ạ, có lẽ đấy là sự thật, nếu không làm sao chúng
ta có thể bỗng dưng lâm vào hoàn cảnh này được, từ nay chung ta sẽ
ở bên nhau suốt đời, - Vừa nói Phi Long vừa quàng tay kéo sát Tuyết
Mai vào người mình, cô cũng yếu ớt ngả mình vào vòng tay của anh,
\"Ôi, chúng ta vừa trải qua một giấc mộng thật kinh khủng\" - Cô
mệt mỏi nghĩ vậy trên đường vào nhà.
Quan lớn Trần Nhược Chân không nhận ra sự thay đổi ngấm ngầm bên
trong của hai đứa con mình, bề ngoài chúng vẫn tỏ ra không có gì
khác lạ, luôn khiến ông bà phải hài lòng. Nhưng sự thật là tâm tính
hai anh em đã thay đổi hoàn toàn sau buổi tối lạ lùng nọ.
Phi Long và Tuyết Mai thường gặp nhau vào buổi sáng sớm hoặc giữa
trưa vắng vì đó là những lúc nhà họ vắng vẻ nhất. Sáng sớm Trần
Nhược Chân phải vào triều từ sớm, bọn người làm thường rất bận vào
buổi sáng để chuẩn bị cho một ngày làm việc, còn buổi trưa thì mọi
người thường chìm sâu vào giấc ngủ ngắn để chiều còn làm việc tiếp.
Nơi hai người thường gặp gỡ là căn nhà nhỏ ở góc vườn, nơi mà hai
người đã bên nhau lần đầu tiên. Nơi này rất vắng, hoàn toàn không
sợ ai quấy rầỵ Tuy nhiên họ vẫn rất cẩn trọng vì chuyện quan hệ
giữa họ mà lộ ra thì chắc chắn là trời long đất lở. Cứ mỗi khi vào
đến căn nhà, chưa kịp ngồi xuống là Phi Long đã luồn bàn tay nóng
rực của mình vào trong áo Tuyết Mai, say sưa nắn bóp cặp nhũ hoa
đầy đặn của nàng, rồi cả hai cuống quít đổ ập vào nhau, quần áo của
họ hấp tấp rơi xuống, hai thân thể hừng hực lửa tình quấn chặt lấy
nhau, ngã xuống giường. Hai đôi môi nóng bỏng tìm đến gắn chặt lấy
nhau, tay chân họ mơn man trên người nhau, tìm đến vuốt ve những
chỗ gợi tình trên người nhaụ Rồi đến khi dục tình đã bốc cháy ngùn
ngụt như núi lửa, Tuyết Mai mới nằm xoãi ra giường, đón nhận thân
thể cường tráng của Phi Long áp lên, đôi chân thon thả của nàng ghì
chặt lấy thân thể chàng, tay nàng run rẩy vuốt ve trên tấm lưng
cường tráng của chàng, nàng đê mê đón nhận sự ve vuốt táo bạo trên
cặp vú tròn căng của nàng, đùi nàng mở rộng đón nhận cái vật khỏe
khoắn của chàng đưa vàọ Cả hai rên rỉ quấn chặt lấy nhau trong ân
áị Mãi sau cả hai mới buông nhau ra, thỏa mãn. Sau khi quan hệ với
nhau lần đầu, cả hai dường như đã có một sự lột xác bên trong. Phi
Long trở thành một người đàn ông tuyệt diệu, có phần mạnh mẽ, táo
bạo trong chuyện ân ái, thân thể Tuyết Mai như nảy nở thêm ra, căng
phồng sức sống để đón nhận, để chiều theo những đòi hỏi ân ái mạnh
bạo của Phi Long. Cả hai như muốn hòa tan vào nhau trong những cuộc
ân ái tuyệt diệụ Cả hai ước sao có thể họ có thể sống bên nhau mãi
như thế nàỵ
Một hôm, giữa lúc trưa hè nóng nực, Nhược Chân đang lo lắng về mấy
công việc ở triều đình ban sáng nên không thể nằm yên được. Ông
đứng dậy đi ra phía cửa sổ, nhìn ngắm quang cảnh phố phường cho
khuây khỏa bớt. Bỗng ông thấy một người có dáng dấp nửa hòa thượng,
nửa đạo sĩ trong bộ quần áo cũ kỹ đang đứng trước cửa nhà ông nhìn
ngắm, rồi người đó chắc lưỡi than thở:
- Một ngôi nhà tuyệt đẹp ở địa thế rất tốt như thế này đáng lẽ phải
là nơi hưởng phúc, nhưng tiếc thay lại là nơi trú ngụ của loài yêu
ma, quỷ quái !
Vốn không phải là người quá cả tin vào những chuyện bói toán, số
mệnh, nhưng dù sao Nhược Chân cũng là một quan văn được học hành tử
tế nên luôn biết kính trọng những vị cao tăng, đạo sĩ. Hơn nữa
người vừa nói tuy có dáng nửa tiên nửa tục, quần áo không tề chỉnh
nhưng đôi mắt ông ta sáng rực, giọng nói trầm vang chứng tỏ không
phải là người xấu nên Nhược Chân vội chạy xuống nhà, cung kính hỏi
vị đạo nhân:
- Chẳng hay sư phụ tu hành ở núi nàỏ Vì sao lại nói nhà tôi như
vậỷ
Người kia cười ha hả đáp:
- Chào quan lớn, tôi là ngưòi thích đi lang thang khắp thiên hạ,
hôm nay qua đây đúng là thấy ngôi nhà lớn của ngài có dấu hiệu của
yêu quáị
Nhược Chân sợ hãi vội mời đạo nhân vào nhà để hỏi thăm về chuyện
yêu quáị Đạo nhân gật đầu ưng thuận rồi cùng vàọ Sau khi yên vị chủ
khách, ông ta mới nghiêm giọng nói:
- Bần đạo tuy không giỏi giang gì nhưng cũng võ vẽ được một chút về
thuật tướng số do sư phụ bần đạo truyền dạỵ Nay xin ngài cho mời
tất cả người trong nhà đến cho bần đạo xem thử, nếu thấy đúng yêu
quái thì bần đạo sẽ đặt mạnh chén trà xuống làm hiệu cho ngài
biết.
Trần Nhược Chân nghe theo đạo nhân, cho gọi hết gia nhân trong nhà
lên, thấy ồn ào, Trần phu nhân cũng ra xem. Đạo nhân xem qua tất cả
mọi gia nhân nhưng đều không tỏ dấu hiệu gì. Đến khi người cuối
cùng rời phòng, mới nói với Nhược Chân:
- Phép của tôi rất hiệu nghiệm, không thể nhầm được, vậy trong nhà
còn ai xin gọi ra hết cho bần đạo xem thử.
Nhược Chân bèn truyền gia nhân gọi công tử và tiểu thư ra chào đạo
sự Vừa nhìn thấy hai người bước vào phòng, đạo nhân đã đặt mạnh
chén trà xuống bàn, cất tiếng nói:
- Ôi, công tử và tiểu thư nhà quan lớn thật kỳ vĩ khác thường, ắt
hẳn sau này công tử sẽ làm đến quan to, còn tiểu thư hẳn là nhất
phẩm phu nhân.
Nghe mấy lời nói suồng sã, hai anh em Tuyết Mai rất giận nhưng
không dám tỏ ra mặt mà chỉ nhìn cha mẹ ra ý hỏi vị đạo nhân lạ lùng
này là aị Nhược Chân cho phép hai con lui vào nhà trong rồi băn
khoăn hỏi đạo nhân:
- Sư phụ liệu có nhầm lẫn gì chăng? Hai con tôi làm sao lại có thể
là loài yêu ma được.
Đạo nhân cười to đáp:
- Bần đạo xưa nay chưa nhìn nhầm bao giờ, việc xem người tôi đã làm
giúp quan lớn rồi, vậy xin tạm biệt, - Nói rồi vòng tay lên chào
rồi đi thẳng, Nhược Chân giữ lại không kịp.
Sau khi đạo sư ra đi, Nhược Chân trong lòng không yên. Làm sao lại
có chuyện hai đứa con của ông là yêu quái được. Nhưng qua nói
chuyện với đạo nhân, nhất là khi nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực
của ông ta, Nhược Chân có cảm giác đạo sư này là người thực thà.
Vậy sự thể ra sao đây?
Sáng sớm hôm sau, Trần Nhược Chân lên kiệu vào triều như thường lệ.
Đi đến nửa đường, bỗng đòn kiệu của ông bị gẫy gục, cùng lúc ông
bỗng thấy hoa mặt choáng ngườị Suy nghĩ một lúc, ông sai một gia
nhân tin cẩn đến sai hắn tìm gặp quan đồng môn Trần Thiết nhờ tâu
giúp với đức vua Nhân Tôn là hôm nay ông bị bệnh, xin nghỉ chầu một
hôm, rồi ông thuê một cỗ kiệu nhỏ về nhà. Về đến cửa, đầu óc ông
bỗng trở nên nhẹ nhõm như không hề có chứng đau đầu vừa xảy rạ Rất
ngạc nhiên, linh tính Nhược Chân bỗng mách bảo ông có điều gì lạ
lùng. Ông lặng lẽ đi vào nhà, trong nhà vắng vẻ vì giờ này ai trong
nhà cũng có việc. Ông qua tìm hai con thì chúng không có trong
phòng, hơi lạ ông truyền hỏi mấy gia nhân thì mấy người đều bảo là
không thấy công tử và tiểu thư ra khỏi nhà. Nhược Chân băn khoăn
suy nghĩ một lúc rồi cho phép bọn họ trở về làm tiếp việc của mình.
Ông đứng dậy, tự mình đi tìm khắp nơi nhưng đều không thấy Phi Long
và Tuyết Mai đâụ Đứng giữa vườn hoa nghỉ một lát rồi ông định sai
gia nhân đi tìm thì bỗng ông chú ý đến một căn nhà nhỏ nằm ở góc
vườn. Xung quanh um tùm cây cối lại nằm ở góc vườn nên Nhược Chân
cũng hơi bất ngờ, ông đi lại gần ngôi nhà, dường như trong đó đang
có tiếng người, ông vội rảo bước lại gần, tiếng nói vừa thoảng qua
nghe rất quen. Vén những cành cây rậm rạp, ông ghé mắt nhìn qua khe
cửa sổ nhìn vào và như chết sững khi nhìn thấy cảnh tượng trong nhà
...
Trong căn nhỏ, Phi Long và Tuyết Mai đang lõa lồ nằm với nhau trên
giường, cả hai đều đầu tóc rối bù, khuôn mặt đầy vẻ thỏa mãn sau
một cơn mây mưa nặng nề. Nhược Chân như bốc hỏa trong đầu, ông định
đạp tung cửa để xông vào đánh chết hai đứa kia, nhưng không hiểu
sao chân ông vẫn đứng yên. Trong nhà, giọng Tuyết Mai thỏ
thẻ:
- Anh à, chúng ta cứ phải gặp nhau lén lút như thế này thì không
hay chút nào, làm sao có thể quan hệ công khai được bây giờ nhỉ
?
- Cứ từ từ em ạ, đợi khi nào vợ chồng Nhược Chân qua đời chúng ta
làm gì chả được.
- Đợi đến lúc đấy thì muộn quá. À, nhắc đến chuyện sống chết em lại
nhớ đến lão đạo sư lúc chiều, em thấy lão ta có vẻ đoán biết được
phần nào lai lịch của chúng ta đấy, em lo sợ lắm.
Phi Long cả cười:
- Em chớ lo, làm sao lão ta biết được.
- Em nghĩ là lão ta đã đoán ra được phần nào và chắc đã nói với
Nhược Chân rồị Nếu ông ta đi mời đạo sĩ đến hại chúng ta thì
saỏ
Phi Long gằn giọng nói:
- Không việc gì phải lo sợ thế đâu em ạ. Chúng ta cũng đâu có biết
lai lịch, nguồn gốc của mình, chỉ đến khi trong giấc mơ, đọc câu
chuyện được khắc trên cây gạo chúng ta mới rõ kiếp trước anh là Đỗ
Sinh, còn em là Phương Lan, nay kiếp này chúng ta lại được đoàn tụ
thì còn gì vui hơn nữạ Còn nếu Nhược Chân định mời đạo sư ử Ngoài
sư cụ Pháp Chân ra còn ai có thể hại chúng ta được đây ? Những hòa
thượng, đạo sĩ tầm thường thì chúng ta chỉ khẽ dơ tay là đã cướp
được bùa chú của chúng rồi, đừng lo nghĩ nữa em ạ.
Nói rồi chàng lại ôm lấy Tuyết Mai, đẩy nàng nằm xuống giường, bàn
tay nóng rực của chàng lại ve vuốt trên thân thể khêu gợi của nàng,
Tuyết Mai cũng ngửa người đón nhận, mắt nàng khẽ nhắm lại, miệng
rên khẽ những tiếng nhỏ nhỏ đầy kích thích, hai người lại say sưa
cuốn vào một trận ân ái mớị
Đứng ngoài nghe thấy câu chuyện giữa hai ngườị Trần Nhược Chân sợ
toát mồ hôi, gai ốc nổi đầy mình. Ông lảo đảo đi vào nhà trong,
lòng nghĩ thầm: \"Không biết kiếp trước Nhược Chân này đã làm nên
tội gì mà nay bị nạn này, mong mãi mới có được hai đứa con, không
ngờ đều là tuồng yêu quái\". Đêm đó nằm thao thức, Nhược Chân quyết
định phải đi tìm bằng được sư cụ Pháp Vân để nhờ trừ yêụ Sáng hôm
sau, ông nói thác với vợ con và gia nhân trong nhà là có việc quan
phải đi gấp. Lân la, dò hỏi gần một tháng trời, ông mới được mấy
người già ở thôn Đông phía nam Thăng Long cho biết:
- Gần hai mươi năm trước đây, sư cụ Pháp Vân cũng từng giúp thôn
này trừ bọn yêu quái ở cây gạọ Sau đó sư cụ ra đi ngay mà không
nhận lễ vật gì cả. Cách đây hơn ba năm có một vị sư qua đây, ông ta
cũng quen biết Pháp Vân sư cụ và có cho chúng tôi biết là sư cụ
hiện đang tu hành trên núi Thiên Sơn cách đây ba trăm dặm.
Nhược Chân vội tìm đến núi Thiên Sơn, khi gặp được sư cụ Pháp Vân,
ông quỳ lạy kể hết sự tình và xin sư cụ cứu giúp. Pháp Vân trầm
giọng nói:
- Mười sáu năm trước đây ta đã ra tay trừ bỏ hai con yêu đó nhưng
chúng đã chạy thoát, những tưởng chúng sẽ sợ mà không dám làm bậy
nữa, không ngờ chúng dám đầu thai vào nhà ông để tác quáị Âu cũng
là kiếp trước ông gây nhiều tội ác nên kiếp này mới bị trời phạt.
Ta sẽ tìm cách trừ hai con yêu này giúp ông.
Nói rồi sư cụ vào trong phương trượng lấy ra hai đạo bùa trao cho
Nhược Chân và nói:
- Ông đem hai đạo bùa này về nhà, nếu thấy hai con quái biến ra vật
gì thì ném vào chúng, ta ở đây cũng sẽ làm phép, ắt giết được chúng
thôị
Nhược Chân lạy tạ sư cụ rồi xuống núị Về đến nhà ông thấy khắp nơi
treo màn trắng để tang, vợ ông khóc lóc cho biết mấy ngày trước đây
bỗng nước từ đâu tới ngập cả nhà trong hơn một canh giờ, đến khi
nước rút thấy hai con Phi Long và Tuyết Mai đã nằm chết trong căn
nhà hoang ở góc vườn từ lúc nào rồị
Nhược Chân bảo mọi người hãy ngừng khóc lóc rồi sai dẫn mình ra chỗ
chôn Phi Long, Tuyết Mai, khi đào mộ lên, bật nắp quan tài thì lạ
thay trong hai quan tài có hai con rắn vàng dài gần một thước đang
định bò ra, Nhược Chân vội đốt bùa rồi ném vào chúng, hai con rắn
liền hóa ra tro, không còn dấu vết gì. Phu nhân sợ hãi vội hỏi
chuyện chồng, Nhược Chân đem chuyện nghe được giữa hai đứa và
chuyện gặp sư cụ Pháp Vân kể lại, mọi người mới hiểu rạ
Trần Nhược Chân sắm sửa lễ vật, cùng vợ lên núi Thiên Sơn để tạ ơn
sư Pháp Vân, nhưng đến nơi chỉ thấy chùa vắng lạnh, rêu cỏ mọc đầy,
người xung quanh bảo sư cụ đã rời chùa ra đi cách đây ít lâu rồi
.....
Hết