Tôi sang Mỹ theo diện tị nạn, được định cư lần
đầu tại một bang rất vắng người Việt. Đã vắng thì chớ, lại ở rải
rác nhiều thành phố, chỉ có dịp gặp gỡ nhau mỗi chủ nhật khi cùng
tự động kéo nhau ra khu phố chợ Á Đông. Dường như mọi hoạt động mua
sắm hay làm gì đều giải quyết trong nội nhật ngày đó, từ ăn uống,
cắt tóc, du hí hay chợ búa, hội họp.
Một lần, do thèm món rau sống ăn với sốt cà chua, tôi phải vào chợ
Việt Nam để mua các loại rau. Vì phải tự nấu ăn nên tôi không biết
nhiều các món, học lóm hay nghe ai chỉ sao thì hay vậy. Người ta
bảo ăn rau sống phải gồm đủ các món rau thơm với xà lách mới đúng
kiểu, ai cũng dặn dò phải mua đủ húng cây, kinh giới, tía tô với xà
lách nâu mới ngon.
Gì chứ húng thì gồm đủ thứ, nào là húng giũi, húng cây, húng quế
nên tôi điếc đặc, chưa phân biệt được rõ ràng. Mua xà lách hay tía
tô, kinh giới tôi chọn ào ào, song đến thứ húng là loạng quạng ngơ
ngẩn. Tôi vòng vo quanh hộc rau sống, thấy niêm yết đủ húng quế,
húng cây và húng giũi mà lấy đúng thứ mình muốn thì chịu. Đang phân
vân thì bỗng đâu gặp một chị cũng đang mua thứ húng nào đó. Tôi ấp
úng mấy lần mới dám ngỏ ý nhờ chị chọn dùm, chị thấy vậy giúp đỡ
tận tình chỉ cho món húng cây.
Mua xong, thấy vẻ lúng túng của tôi, chị còn trêu: ủa, chớ bà xã
đâu mà bắt anh phải đi chợ khổ sở thế này. Tôi gãi đầu gãi tai cho
biết còn độc thân. Chị hỏi han thêm nơi ở và có liên hệ bà con ra
sao, khi nghe tôi nhất mực kể ở trọ nhà một đồng hương thì chị ngập
ngừng một lúc rồi hỏi tôi nếu tiện có thể dọn về thuê chung với chị
vì chị cũng độc thân, nên có thể giúp tôi việc ăn uống luôn
thể.
Chị mau mắn rủ tôi đi theo chị cho biết chỗ ở, nếu thích thì dọn
đến sau, bằng không thì cũng kết nghĩa đồng hương để đi lại thăm
nhau đỡ nhớ nhà. Chẳng bận bịu gì, bạ đâu là nhà, món nào cũng ăn
được, nên tôi đi theo chị liền tức khắc.
Tôi mới đến chưa sắm được xe, đi đâu phải dùng hệ thống xe buýt,
còn chị có chiếc xe chạy tạm nên tôi đi nhờ cũng tiện. Chị đưa tôi
về nhà, chị thuê một phòng có lối đi riêng nên không gây trở ngại
cho nhà chủ hay khách trọ khác. Bữa đó, tôi kết hợp món rau sống
chấm sốt cà chua với món canh măng hầm xương của chị nên hợp khẩu
ăn được nhiều.
Trong lúc ăn, chị và tôi thay phiên kể cho nhau nghe tình trạng
hiện tại, lại được phụ pha bằng mấy ly bia nên cuộc đối thoại càng
đậm đà và không chút gì che dấu. Chị cho biết sang Mỹ định cư theo
diện vượt biển đã lâu, có đi làm cho một cơ sở giữ trẻ và vẫn ở vậy
một mình. Tôi gạ hỏi sao chị chưa lấy chồng vì đàn ông Việt Nam vốn
ưa người đồng hương thì lúc đầu chị nói giỡn ai cũng chê là xấu,
sau thì lại nói chưa tìm được người hợp ý nên đắn đo mãi.
Ngược lại, tôi kể với chị về chuyện đi cải tạo bị vợ bỏ theo người
khác nên ra đi chỉ một mình. Ngày làm đơn cô ấy có trở về van nài
xin ghép tên, tôi cũng tha thứ, song vào phỏng vấn cô ấy bị rớt vì
không chứng minh được lý do sống cùng hộ khẩu như mọi cặp vợ chồng.
Giờ tôi chân ướt chân ráo sang đây, chưa nghề ngỗng gì và còn đang
trong tình trạng làm mọi thủ tục an sinh xã hội cần thiết.
Chị mau mắn nói nếu vậy về ở trọ với chị thì sẵn có xe chị có thể
đưa tôi đi xin các giấy tờ và đồng thời chị cho biết xin việc làm ở
thành phố chị cũng dễ. Tình cờ may mắn đó đã làm tôi háo hức nên
thu dọn trả phòng về ở với chị. Có người nữ lo cho miếng ăn, giấc
ngủ, lại đưa đi đây đi đó vào cuối tuần nên cuộc sống của tôi chẳng
mấy chốc thăng hoa và trông trẻ trung yêu đời lên.
Chị là người nữ bặt thiệp, mau mắn, khôn khéo nên tôi nhờ vả được
nhiều. Tám tháng đầu, tôi còn hưởng phụ cấp nên lo học lái xe và
học chữ để chuẩn bị đi làm. Hằng ngày chị bận bịu đi lo giữ trẻ thì
tôi ở nhà thu dọn phòng, giặt giũ quần áo. Thức ăn chị lo làm mỗi
tối để vừa đem đi, vừa dành lại tôi chỉ hâm nóng là xong.
Tối tối, hai người phụ nhau sửa soạn bữa ăn, nấu nướng, thu dọn
chén bát rồi cùng ngồi xem ti vi một lúc trước khi đi ngủ. Tình cảm
đồng hương lâu dần thành mến mộ, tôi nhận ra chị cũng loại đẹp
người, mà sao chị không chịu tìm người kết hợp cũng lạ. Tôi đem vấn
đề hỏi thì chị luôn tìm cách nói lảng hoặc nói lạc sang một hướng
khác khiến tôi không dám đả động sâu hơn.
Có một lần, nhân vui chuyện, chị kể lại chuyến vượt biển của chị và
chị có vẻ đau đớn vô cùng. Chị nói về chuyện thuyền đi bị bọn cướp
biển chặn khám của và chị nghiến răng kể cảnh tượng phụ nữ, đàn bà,
lẫn trẻ em nữ bị hiếp mà rùng cả người. Chị nói lúc đầu các thuyền
đi phiêu lưu còn được thong dong, nhưng càng ngày bọn hải tặc xét
khám mằn mò các bà, các chị thấy có dấu vàng trong lai áo, gấu quần
nên chúng lột truồng tất cả lần tìm của.
Do đó, trước cảnh các cô các bà để vú, để lồn ra, bọn chúng động tà
tâm nên chia tay hiếp hết. Ai nghe hay không nghe đều bị chúng đè,
người nào chống cự là bị chúng nắc xong dùng gậy hay vật nhọn đâm
vào âm hộ và liệng quăng xuống biển. Các bà lớn tuổi chúng cũng
không từ, vừa giập vừa cắn đứt vú họ ra cười như súc vật. Các bé
gái chúng cũng chẳng tha, một thằng đút buồi vào đụ thì những thằng
khác giữ tay giữ chân, lại còn ngoáy vào lỗ đít hay bóp vú, bóp lồn
cho các bé lăn lộn kêu rên thì chúng mới ưng. Tội nghiệp, lắm cháu
bị nhục được thả ra ngất ngư, loạng choạng lần bước ra mạn thuyền
nhảy ùm xuống biển mất tích.
Tội ác này thuyền nhân kêu gào muốn rách trời, nhưng nhân loại cơ
hồ chẳng ai nghe biết. Chỉ các bậc tu sĩ cám cảnh nên tìm cách cứu
vớt và an ủi nhưng nhiều chị, nhiều bà cũng khóc than rồi quị sức
mà chết. Tôi ngập ngừng hỏi chị có bị hiếp như người khác chăng thì
chị gật đầu, nước mắt chảy ròng ròng.
Trông chị lúc đó co người méo mó thật tội nghiệp. Tôi ôm chị vào
lòng ủi an thì chị bứt rứt khóc vùi trên vai tôi. Chẳng chờ tôi
hỏi, chị cho biết nhiều lần cũng muốn tự tử cho rồi, nhưng chẳng
hiểu vì sao lại không chết được. Có lẽ vì vậy mà chị không muốn kết
hôn, nhỡ người yêu biết chị đã bị hải tặc làm thịt thì sẽ khinh rẻ
chị.
Tôi bỗng nổi máu anh hùng, ôm lấy khuôn mặt chị hôn tới tấp lên
mắt, lên má, lên môi và tỏ ý nếu chị ưng thì tôi sẽ không để tâm
đến chuyện chị bị nạn. Hai đứa tôi sẽ lấy nhau thành chồng vợ và
dựa vào nhau xây dựng tương lai.
Mắt chị lóe sáng, đầy tin tưởng, lặng im dựa vào người tôi, khóc
rưng rức. Tôi ôm gọn người chị nghe mùi hương nồng nồng mà xao động
cõi lòng. Tôi xoa vào lưng chị, hôn lau những giọt nước mắt tràn
trên má và hứa hẹn sẽ yêu chị dài lậu. Để tỏ sự yêu mến của tôi,
tôi đưa hai tay đặt lên ngoài áo chỗ vú chị xoa nhè nhẹ và tiếp tục
tìm hôn môi chị.
Chị để yên không phản kháng. Tôi xoa vò nhiều lần thì muốn lòn tay
vào dưới áo để bóp lên chiếc nịt ngực chị mặc, lúc ấy chị như chợt
choàng tỉnh ngăn lại và nhỏ nhẹ nói với tôi: đừng vội, anh. Thư thả
rồi trước sau gì cũng sẽ tới lúc ấy. Tôi bẽn lẽn gật đầu và thu tay
về. Chị yên trí dựa vào lòng tôi để được tôi vuốt ve lên hai bờ vai
chị.
Có lúc tôi làm chị phấn khích quá thì chị xiết cứng lấy tôi đẩy đưa
bên vú phải làm tôi nhột và sung sướng lắm. Chị bằng lòng để tôi
xoa ngoài lưng áo hoặc cả thò tay vào bên trong lưng kéo căng dây
nịt ngực mà đùa cũng chẳng sao. Có lần chị xúc cảm nằm kềnh ra cho
tôi xoa ngoài áo lên bộ ngực. Tôi xoa nắn mạnh thì hai mắt chị lim
dim, miệng rên rỉ, tôi có cúi xuống hôn lên từng bên ngoài từng
chiếc vú thì chị cũng chịu. Vậy mà mấy lần tôi định tốc áo chị để
lôi tuột chiếc nịt vú ra thì chị giãy nảy van lơn.
Tôi thật lạ lùng vô cùng. Song trước vẻ đẹp dịu dàng, kín đáo của
chị, tôi không dám xỗ xàng, e chị bị ám ảnh cảnh bọn hải tặc thì
mọi chuyện tan vỡ hết. Kể ra tình trạng bị cấm cản có làm tôi khó
chịu, tôi nghĩ hay là chị không tin tưởng nơi tôi. Song các bận đi
chơi, tôi đòi nằm lên đùi chị nào chị có từ chối. Trái lại đôi mắt
chị còn quyến luyến nhìn tôi say đắm và thắm thiết hôn lên môi tôi
là khác.
Sống chung với chị, tôi luôn phải giữ ý giữ tứ, hết sức tế nhị, làm
gì cũng phải đắn đo, sợ chểnh mảng chạm vào niềm đau dĩ vãng của
chị hay nhắc lại vết thương lòng thì chẳng còn ra thể thống gì nữa.
Về phía chị, phải nói luôn hiện diện một tình trạng nghịch lý đáng
sợ. Chị vui buồn lẫn lộn, lúc nào cũng u u hoài hoài, nét nhìn xa
xăm và thể hiện lên nỗi buồn sầu ai oán.
Đã lắm phen, tôi phải an ủi chị quên đi, nào phải do chị tự gây ra
mà để tâm nhớ mãi làm gì. Chuyện nhiều người tìm cách vượt biển là
do hoàn cảnh bức bách, nào ai muốn rời xa quê cha đất tổ làm gì nếu
còn được cho phép sống. Đáng trách chăng là sau ngày chiến thắng
người ta đã lậm vào hào quang rực rỡ nên ngông nghênh xiết cổ đồng
bào mình. Giá như quốc tế đừng cắt đường thì có lẽ ngày nay chuyện
ra đi vẫn còn chưa chấm dứt.
Nhân loại trước thảm cảnh này phải ra tay cứu vớt, chứ ai nỡ làm
ngơ cho hải tặc chặn đón thuyền nhân. Thôi thì lục của cướp vàng
cũng được, nỡ đâu hiếp dâm hàng loạt các bà, các chị, đến cả trẻ
nít cũng không tha. Thay phiên nhau địt lu bù người nữ, còn bắt đem
theo những người mà chúng thích, khiến đến nay chẳng ai rõ số phận
các chị ấy thế nào.
Tôi luôn thiết tha xin cùng chị thành chồng vợ để mong xóa tan đi
hình ảnh chị bị giặc hiếp ngày xưa, nhưng tôi mở miệng nhắc là chị
một mực khuyên: từ từ, đừng nóng vội. Tuy chưa ăn nằm với nhau như
hai người yêu, song chị đối đãi với tôi còn hơn chồng vợ thật. Chị
lo miếng ăn chỗ ngủ, lại gom giặt hoặc xếp gọn mọi thứ tôi bày
bừa.
Nhiều hôm buồn tình, tôi nhậu nhẹt tùm lum và mửa nôn tại chỗ, chị
nhẫn nhục thu dọn và không hề trách cứ. Chị còn bôi vôi vào gan bàn
chân và đắp nước nóng cho tôi chóng giã rượu. Bữa sau lại thiết tha
xin tôi đừng say sưa, mất tư cách con người. Tôi hờ hững đáp tại
chị làm lơ lời tôi muốn chị làm vợ tôi thì chị lặng đi và rơm rớm
nước mắt khóc.
Tôi kéo chị vào lòng, hôn lên tóc, lên tai, lên mặt, lên má, lên
môi, lên cổ chị nói lời xin lỗi, chị thỏ thẻ bên tai tôi: chuyện bị
hiếp còn rõ rệt quá, em chưa thể quên ngay được. Em vẫn còn đau xẻ
thịt ở những nơi này (chị đưa tay chỉ vào giữa háng và mỗi bên vú
chị), cứ nghĩ để anh sờ vào là em không dám nữa. Khi ấy, chị khóc
hầu như cạn lệ, tức tưởi nấc từng hồi và cắn lấy môi hầu như chảy
bật máu. Tôi phải dùng môi xoa lên chỗ vết đỏ và hôn lia lịa vào
miệng chị để gỡ bỏ sự đau khổ ra.
Tôi xiết chặt chị vào người, cả hai cùng bật ngửa người ra và tôi
hôn cùng khắp lên ngực, lên người chị. Tôi hôn ngấu nghiến, hít vào
vú chị bên ngoài áo, thậm chí thọc cả tay vào trong quần để mò sờ
lồn chị cũng chẳng sao. Chị đền đáp cũng nhiệt tình, dạng hẳn chân
ra cho tôi nắn vuốt lồn chị thoải mái. Tôi có không dằn được đút
ngón tay giữa vào móc khoắng lỗ lồn thì chị cũng để yên.
Tôi móc chị cũng phải lên cơn vì khí đùn ra dầm dề và lồn nở rộng
ướt át. Tôi móc mạnh thì chị rên hư hử và kẹp chân để tay tôi ngoáy
sâu hơn. Chị hổn hển thở, lăn lộn như con đỉa bị rắc vôi, cái lồn
đảo vòng vòng. Tôi tuột quần chị ra, banh hai chân để lồn lộ hết cỡ
thì chị cũng không phản kháng. Tôi thích chí có hôn hoặc hít lên
lồn thì chị cũng nạnh người lên cho tôi ngửi, chạm hả hê. Thế mà
tôi đòi chị lột áo ra và tháo tung cặp vú thì chị khựng và thở dài
kêu mệt khiến tôi phải dừng lại.
Tôi gắt gỏng truy nguyên chị tại sao thì chị kêu không quen bị bóp
vú và lảng tránh lời tôi căn vặn. Tôi huỵch toẹt nói về những
trường hợp nghe có bà, có chị bị bọn hải tặc hiếp, bóp cắn nát cả
vú, còn bị cắt mất một bên vú đem đi, và thẳng thắn hỏi hay là chị
cũng bị trường hợp vậy nên tránh né không muốn tôi nhìn vú. Chị có
vẻ lặng đi một lát, rồi tỉnh bơ nói với tôi: anh nói gì nghe mà
khiếp. Em không ở hoàn cảnh như anh nói, song em biết đàn ông các
anh trăm ông đều thấy vú là bóp, rồi còn hôn và bú chùn chụt nữa.
Em không quen cho ai ngậm bú nên ngại. Nói và chị rùng rùng cả
người.
Tôi phải xin lỗi chị, chị bảo không sao và hứa hẹn dần dà quen sẽ
dành cho tôi tất cả theo ý thích. Tôi chỉ còn nước hôn hít chị và
rút lui về chỗ nằm của tôi. Những đêm như vậy, tôi đốt thuốc liên
miên, khói bay đầy nhà, chị phải lưu ý: anh đừng hút thuốc nhiều
không tốt. Lỡ bị đau, không có vợ con săn sóc. Tôi nói liều thì đã
có chị, chẳng lẽ chị không nhận lời cầu hôn của tôi. Chị thở dài
dằng dặc buồn.
Có đêm đang ngủ bị khua thức giấc, tôi nghe có tiếng thút thít bên
phòng chị. Tôi vội chạy sang, thấy chị đang quì lết trên giường,
hai tay chắp trước ngực, mắt hớt hải trợn trừng, miệng không ngớt
van xin: tôi van lạy các người tha cho tôi, đừng hành hạ tôi tội
nghiệp.
Tôi phóng lên giường che kín chị vào lòng, miệng lên tiếng để chị
thoát cơn hốt hoảng. Nhưng chị vẫn không tỉnh, vẫn cố chen xô tôi
ra và lạy như tế sao. Tôi phải hét to mấy lần chị mới hoàn hồn. Tôi
ôm chị thật chặt, hôn lau những giọt lệ nhòe nhoẹt khắp trên mặt và
thủ thỉ vào tai chị: đang mơ và bị ám ảnh cảnh bị hiếp dâm à. Chị
gật đầu và trào ra khóc nức nở.
Tôi xoa bờ vai chị, hôn ngấu nghiến vào môi để chị không nói ra
tiếng hầu xóa nhòa cảnh man dã đi. Chị nức nở mãi và thu dấu mình
vào tôi, khép nép như con mèo bị mắc mưa. Tôi nói luôn miệng để
trấn an chị: không sao đâu, đã qua rồi cảnh oan khiên đó.
Chị xiết lấy bàn tay tôi thật chặt, như cầu cứu một sự che chở bên
ngoài. Tôi vuốt gỡ những sợi tóc bết mồ hôi và nhìn sâu vào khuôn
mặt chị mà nói: ta cưới nhau đi để chăm sóc cho nhau, đừng sợ gì
cả. Chị gục gục đầu chẳng trả lời. Tôi mượn lúc tinh thần chị hốt
hoảng nên nhỏ nhẹ đề nghị: hãy gỡ áo nịt ngực ra đi cho dễ thở và
tôi đưa tay như muốn làm giúp. Chị ôm chặt lấy vạt áo, khư khư giữ
không cho và miệng rối rít kêu: đừng anh, đụng vào chỗ đó làm em
ngất đi được. Em vẫn nhớ rõ cảnh man rợ mà bọn chúng áp dụng với
em. Hãy tha đừng bắt em cởi áo.
Tôi chẳng hiểu ra sao hết. Chẳng lẽ chị bị hiếp mà bọn giặc làm gì
với đôi vú chị nên sau bao ngày tháng chị vẫn còn khiếp như thế.
Hay là chị nhìn thấy bọn chúng cắn xé vú các bà, các cô mà nghĩ là
mình cũng đã bị chúng làm vậy. Tôi nguyền rủa bọn chó má chết tiệt
này, cầu cho gia đình chúng, vợ con chúng cũng sẽ gặp nạn oan khiên
để một lần thấu hiểu nỗi đau của chị.
Tôi chuyển sang một hướng khác để chị quên đi giấc mơ dữ. Tôi hỏi:
khó ngủ à. Chị lắc đầu, tôi hỏi tiếp: nếu còn thức sao mơ dữ dội
vậy. Chị bảo: hình ảnh tồi bại này vẫn không buông bỏ tha cho em.
Lâu lâu em lại thấy hiện ra ngay trước mắt đến nỗi em nghĩ mình
đang bị nạn.
Tôi càng nghiến răng, trợn mắt, kêu thống thiết nên lời: ôi trời
cao đất dày hãy nhìn xem cảnh đời đau khổ. Thế giới sao im lặng
trước những cảnh bức hiếp này, những quốc gia có kẻ làm hải tặc hẳn
biết rõ mười mươi bọn phỉ mà sao không bắt chúng đền tội của chúng
đi. Còn bao nhiêu người bị chúng bắt giờ sau hàng chục năm ai còn
ai mất và hiện sống ra sao.
Chị thấy tôi giận dữ nên dịu lại, ôm chặt lấy tôi để tôi nép vào
ngực mà dỗ tôi: anh ngủ đi, đừng nghĩ nữa, em tỉnh rồi, đừng làm em
sợ. Tôi khóc thành tiếng, rúc mặt vào vú chị. Chị cố lách để mũi
tôi đặt vào bên vú phải và tôi vừa khóc vừa hít sâu mùi hương da
thịt phụ nữ nồng nồng. Tôi đặt tay lên xoa ngoài áo cái vú trái của
chị, hít lấy hít để vú bên phải và năn nỉ chị cho tôi ngậm một
tí.
Chị không trả lời thẳng mà chỉ âu yếm cầm lấy bàn tay tôi nhét vào
cạp quần bảo tôi sờ ở đó cũng được rồi. Tôi thấy cảnh tức tưởi của
chị vừa rồi nên cũng không hoạnh họe gì hơn. Vả chăng, chị không
cho bú vú thì sờ lồn cũng sướng, còn đòi hỏi gì nữa. Tôi nhẹ nhàng
cất người khỏi chị, giữ để chị ngả nằm dài xuống giường. Một bàn
tay còn xoa bên trong quần chị, còn một tay tôi tuột lôi quần chị
ra.
Dần dần khúc người dưới của chị bày ra hẳn, tôi lại vuốt những sợi
lông và tuột nốt quần sịp. Chị hơi thẹn nên khép đùi lại, tôi trịn
lại giữ và banh hai giò chị ra mà ngắm. Tôi rên rỉ khen: ôi lồn chị
đẹp quá. Lông dày, múi nở trông tưạ con sò lông múp míp. Chị bật
cười thú vị. Tôi nắm hai cổ chân bạch toạc ra và miệng liếm láp
thèm thuồng.
Chị thẹn, nhắm tịt mắt lại, hai tai trở sang màu đỏ ửng, hai chân
giãy lấy lệ. Tôi vừa banh hai giò, vừa kéo chị sát lại và hôn tíu
tít vào lồn chị nhiều cái. Chị quặn người vì nhột vừa cố giữ cho
tôi đừng bộp chộp hơn.
Tối đó, để giúp chị khỏi bị ám ảnh, tôi quyết định ngủ lại tại
phòng chị. Chị lại nghĩ khác, tưởng tôi thừa cơ hội để ép chị ăn
nằm, nên cố duỗi tôi ra. Một hai tôi phải giải thích vì chị vừa qua
cơn hốt hoảng nên không đành lòng về chỗ mình. Tôi cũng mạnh miệng
hứa với chị sẽ nằm dưới sàn và cam kết không quấy rầy gì chị
hết.
Để chị yên lòng, tôi chạy về lấy túi ngủ và trải luôn dưới sàn
phòng chị và ngả kềnh ra ngay. Chị gắng gượng một lúc cũng phải nằm
xuống giường vì mỏi mệt. Tôi đánh một giấc, khi chợt thức, thấy đèn
vẫn thắp sáng và chị thì trằn trọc, lăn qua trở lại. Tôi biết chị
khó ngủ vì ngại có sự hiện diện của tôi.
Tôi cố nằm im và cứ thấy chị rục rịch mãi. Tôi phải lên tiếng hỏi:
sợ hả. Chị ừ hử, tôi lẳng lặng ngồi dậy, cuốn túi ngủ định rút.
Thấy tôi có dáng không vừa lòng, chị gọi giật tôi lại: không phải
em sợ anh mà vì em khó ngủ quá. Cứ vừa nhắm mắt là lại đối diện với
hình ảnh cũ.
Tôi phân vân chẳng biết phải làm thế nào. Ở lại chị cũng khó ngủ mà
bỏ đi thì chị lại lo. Tôi cứ ôm nguyên bọc túi ngủ đứng đực ra đó.
Chị xê người nằm xịch vào trong và gọi tôi: anh lên nằm cạnh em,
may ra em đỡ bị ám ảnh mà ngủ được một lúc. Giờ thì chính tôi lại
ngần ngừ, tôi ngại sự chính đính của tôi chưa đủ để chị xóa tan nỗi
e dè vì nằm cạnh người đàn ông.
Chị phải giục đến mấy lượt, tôi mới ké né nằm xuống. Chị còn thun
bớt người để tôi có chỗ rộng hơn. Tôi quay lưng về phía chị để chị
yên chí và dặn: ngủ đi khuya rồi. Chị cũng nằm yên một lúc rồi mới
rụt rè hỏi: anh ngủ chưa. Tôi cho biết cũng còn thao thức. Chị
nhoài tay kéo tôi quay mặt lại phía chị, ôm cứng tôi vào người và
rềnh rang kể: để em thuật lại chuyện em bị hiếp trên tàu cho anh
nghe. May ra thổ lộ được thì em mới bớt bị dằn vặt.
Tôi háo hức chờ nghe chuyện của chị. Dường như kiểu nằm của hai
người chưa đủ trở nên môi trường thích hợp nên chị kéo tôi sát gần
vào và lựa đặt khuôn mặt tôi áp gần ngực chị. Vẫn là chị cố tình để
mũi tôi gần vú bên phải, chị ôm lấy đầu tôi nép vào, hôn lên tóc
tôi để lấy trớn. Tôi lim dim mắt hít sâu hơi thịt da chị, lòng rạo
rực đợi chờ.
Tiếng chị rào rào như trời đổ cơn mưa, lúc thoang thoảng, lúc xa
xăm, đều đều ngào ngọt. Tôi nhớ mãi câu chuyện của chị.
*
* *
Chủ tàu phải cậy cục ra giá mãi mới mua được bãi. Đám công an biên
phòng thuận cho tàu rút ra, nhưng không kéo dài quá 30 phút. Hai
bên xác định ngày giờ và lúc ấy chủ tàu mới bắt đầu nhận khách.
Công việc đa đoan, nào phải thương thuyết với tàu lớn, lo chôn dầu,
dự trữ thức ăn và phương cách con thoi đưa khách đi.
Chị được móc nối qua một người bạn, ngả giá 2 cây vàng/đầu người.
Chuyến hải hành bắt đầu ngay tại bờ biển thành phố, nhằm vào đêm
cuối tháng không trăng. Hẹn đến nơi đến chốn mới phải chung tiền.
Tuy vậy, chị cũng cụ bị đem theo chiếc nhẫn, để lỡ khi bị lộ có cái
lót tay cho đám dân phòng hay công an mà thoát.
Đúng như hẹn ước, tàu ra đi thong dong. Mãi khi đã tách bến xa xa
mới nghe láo nháo trong bờ đèn đuốc đốt sáng trưng và lẹt đẹt súng
nổ. Ai cũng mừng và xem như mình may mắn. Nghe kể ghe thì nhỏ mà
người đi quá đông, lại có một số ăn theo bất đắc dĩ chủ tàu cũng
phải chịu vì sợ lộ nên ai cũng hồi hộp.
Tàu ra tới biển, trời tối đen ngòm, trông lại thành phố thấp thoáng
bóng đèn buồn hiu hắt. Có người đã vẫy tay nói lời giã biệt quê
hương. Đàn bà, trẻ em được giúi xuống hầm, hầu tránh say sóng và
gây rộn rịp. Đàn ông nằm lềnh khênh trên sàn tàu hoặc lang thang
khắp chốn. Lên tới tàu lớn, cảnh tượng cũng y như vậy.
Tàu chọn theo hướng Mã Lai để chóng tới nơi. Đêm lạnh buốt, ngày
nóng rát vì gió và mùi nước mặn, nhiều người nôn mửa mật xanh mật
vàng vì lần đầu bị nhồi sóng biển. Chị cũng xoay mòng mòng, mắt đổ
lệ kèm nhèm và bụng xót mà không ăn được. Qua ngày đầu cũng thấy
yên, bờ biển quê hương đã xa tít mù tắp.
Trên đường, thi thoảng có gặp tàu nước ngoài lướt qua, nhưng tất cả
nằm im re vì không biết tàu nào là bạn hay là vô phúc gặp đúng tàu
Liên Xô bắt, dẫn trở lại thì khốn. Đàn ông cũng bị xua ráo xuống
hầm, càng ngột ngạt vì hơi người bị nén và mùi mồ hôi chưa tắm.
Trên sàn chỉ còn loe hoe vài tài công và vạn chài, giả dạng tàu giã
cào đi làm tôm cá.
Cảnh sống lẫn lộn, chật hep khiến nhiều người tỏ ý thất vọng. Họ
nghĩ trả tiền để được đi thảnh thơi, chứ đâu ngờ bị ép còn hơn cá
mòi cả lũ. Thật là đầu óc ai cũng quá ngây thơ, đi vượt biển mà đòi
giống đi du lịch bằng tàu. Nhưng mọi việc đã lỡ rồi, muốn hay không
muốn cũng chẳng gỡ được nữa.
Sang ngày thứ hai thì đám chủ tàu cự nhau loạn xạ. Tay này đổ tay
kia bỏ quên la bàn nên giờ tịt đường chẳng biết ra sao. Ai nghe
cũng nhốn nháo, niềm tin rụng rơi dần. Các bà đã bắt đầu thở dài
sườn sượt. Các chị thì thấp thỏm lo, không ai nói ra song trong đầu
đều lảng vảng sợ gặp tàu hải tặc. Tiếng kinh cầu đã vang lên ban
ngày lẫn ban tối, gồm đủ tên các vị giáo chủ thế gian.
Tàu u u đi như thế thêm một ngày nữa thì nghe tài công hô hoán: bà
con nín lặng, đừng nhộn nhạo, đang có đoàn ghe chạy về hướng mình.
Người mừng, người lo, người cầu xin an lành và mong được chở che
gặp tàu cứu giúp.
Tình hình càng lúc càng dồn nén khó thở. Cho đến khi tài công hốt
hoảng kêu lên: họ ra lịnh đậu lại chờ khám xét. Lo lắng hơn hết là
các người nữ, ai cũng chắp tay lâm râm cầu nguyện. Dù chưa ai từng
gặp song trong đầu ai cũng mường tượng vô phúc nếu lọt vào tay tàu
hải tặc.
Quả như thế, tiếng máy cao tốc xé nước rẹt rẹt va cạ vào tàu, làm
nghiêng chao lắc dữ dội. Rồi tiếng la hét và tiếng dây đỏi liệng
rột rẹt trên sàn tàu, lơ lớ chẳng ai hiểu người xứ nào nữa. Tiếng
máy tàu bị tắt, giờ chỉ còn bị lôi theo sức ép đẩy của những ghe
kia.
Một lát thì tất cả đều im. Tiếng chân chạy rầm rập trên mặt sàn lí
nhí vọng xuống hầm như lũ chuột. Và cửa hầm bị mở bung, những ngọn
mã tấu và súng chĩa lăm lăm, gọi mọi người chui lên. Lếch tha lếch
thếch, ai cũng lừ nhừ vì mệt và vì không ăn uống được. Bọn hải tặc
khoắng dao, mã tấu, hét đàn ông ngồi bệt xuống sàn tàu, hai tay úp
lên đầu tất cả.
Để thị oai, bọn chúng nổ vài loạt súng đùng đùng khiến trẻ con khóc
ré lên vì khiếp.
Chúng cắt cử một tên canh chừng rồi bủa ra lôi các người nữ lên
khỏi hầm. Mắt mỗi đứa lom lom nhìn những kẻ khốn khổ bước lên như
cú vọ, xỉa xói, lục lọi bằng những tia hằn học, thèm thuồng.
Sau các bà là đến phiên từng chị được lôi lên. Tiếng xuýt xoa ồn ào
như mèo vừa nhìn thấy cục mỡ. Một vài tên hau háu đã thò tay bóp vú
gỡ gạc rồi hô hố cười với nhau. Khi mọi người đã tập trung hết lên
sàn tàu và bọn chúng đi soát không còn ai nữa thì bắt đầu lục
soát.
Từng đứa lừ lừ đến uy hiếp các bà, các chị, nhìn không chớp vào mắt
để bắt nọn. Ai sợ quay dấu mặt đi thì bị chúng dí dao vào cằm bắt
quay lại. Nhìn cảnh các nữ run sợ, chúng khả ố cười. Từng đứa sờ
soạng ở cổ áo, các lai vạt, các túi rồi chộp luôn vào vú, cả hai
tay bóp lấy bóp để. Các bà, các chị co rúm người lại mà không dám
phản kháng hay nhúc nhích. Chúng bóp nắn rất lâu rồi nắm các vạt áo
xé toạc ra, giựt tung các nịt vú và bắt đầu vặt đầu vú thả cửa. Mặt
mày các nữ chịu đựng nhăn nhó, mỗi đứa áp đứng sau lưng các bà các
chị mà ngấu nghiến bóp vú thô bạo.
Nước mắt các bà, các chị chảy ròng ròng. Bọn chúng vừa bóp vừa xoay
người các chị cho tất cả còn lại đứng xem. Tội nghiệp bọn trẻ nhìn
giặc bóp méo xệch cả vú mẹ lẫn chị mình mà chỉ trố mắt nhìn. Có đứa
lần đầu thấy vú đàn bà là thứ chúng tò mò ước ao muốn biết mà giờ
sợ quá cũng không hứng thú gì nữa. Có chị bị nhục tức quá cắn luôn
vào tay giặc thì lập tức nó xoẹt mã tấu chém phăng chị ngã ra, máu
tuôn xối xả. Ai cũng khiếp đảm rụng rời.
Sau cú trấn áp này thì các bà, các chị đành buông xuôi để còn giữ
được mạng sống. Cả bọn hố hố cười và càng dày vò các nữ tợn. Chũng
vê các đầu vú đến tấy đùn lên rồi bóp thè lè ra và mút bú kêu ục
ục. Có tên thích thú cắn nát đầu vú ra, máu chảy đỏ lòm cả nơi
miệng nó. Có thằng nắm véo các đầu vú muốn vặt cho rụng ra mới
chịu.
Đám đàn ông ngồi chứng kiến bất lực cảnh vợ, em hoặc đồng hương bị
hành hạ mà hận muốn bét mắt ra. Bọn giặc thấy ai tỏ vẻ căm phẫn thì
lôi ra gần be tàu chém một phát và đá phóc xuống biển. Từ đó chẳng
ai dám cục cựa.