Sáng thứ Bảy. Dù đêm qua đã cùng chị Quyên đi
chơi về hơi khuya, sáng nay tôi có lười biếng kéo dài giấc ngủ, vẫn
không sao nhắm mắt được. Vẫn đắp chăn, tôi vói tay kéo sợi day màn
một tỵ để nhìn ra khu vườn buổi sáng, mùa thu.
Ngoài kia, tất cả mờ mờ trong làn sương muối dày đặc. Khu
vườn lớn trồng đầy hoa và cây ăn trái, mà bây giờ không có gì hiện
rõ rệt. Thế nhưng tôi vẫn nhìn ra cảnh mờ mờ sương khói đó. Nhìn để
cảm cái lạnh mờ mờ sương khói đó. Nhìn để cảm cái lạnh găng gắc.
Nhìn để lãng mạn với cảnh tượng mơ hồ, huyền hoặc. Cũng ngoài kia,
những tiếng động thường khi như chim kêu, lá cây xào xạc, không còn
nghe thấy.
Có lẽ do tôi cựa mình làm tấm nệm Hồng Kông rung rinh, nên chị
Quyên cũng dậy theo. Nhưng chị nhắm mắt, mà miệng thì nói
chuyện:
- Lại nhớ đến thằng Khánh đó phải không?
Tôi hơi giật mình vì Quyên vừa hỏi câu đúng phóc những gì tôi đang
nghĩ. Khánh chỉ về phép được có năm ngày mà đã hết bốn ngày cho
tôi. Đêm qua là đêm cuối cùng chúng tôi gặp nhau trước khi chàng
trở lại đơn vị ở vùng rừng núi Pleiku.
- Nhớ quá thì cuốn gói theo chàng đi....
Một lần nữa chị Quên nói đúng dự tính của tôi. Nhưng đêm qua ở
party, Khánh ôm tôi thật sát trong bản Slow, đã nói một câu làm tôi
thảng thốt:
- May ra, anh bị thong, được giải ngủ, tụi mình mới thành vợ chồng.
Mà như thế có lẽ là điều em không mơ ước. Còn bây giờ ... khó quá
... Em...
Khánh bỗng ngưng ngang, không tiếp nữa. Chàng đưa tay vuốt tóc tôi
sau lưng, ngả đầu sát mặt tôi hơn. Tôi nghe xót xa, cay đắng đè
nặng tâm hồn. Nhưng phải dày dạng, cái dày dạn bắt buộc của gái
thời chiến, để tỉnh táo nhoẻn miệng cười, và tiếp tục đưa bước theo
cho hết bản nhạc Slow buồn ray rức.
Từ phút đó, chúng tôi im lặng giữa cái ồn ào như đám chợ của đám
bạn bè. Có lẽ chúng nó cũng đang dạn dày giả vờ huyên náo để quên
đi con ngáo ộp chiến tranh không biên cương đang rình rập. Cái
chiến tranh có thể xảy ra ở nhà bếp, cầu xí, chợ búa, nhà thờ,
ngoài ruộng, gò mã. Nghĩa là con người có thể chết ở ất cứ nơi nào
không cần là chiến trường. Cũng từ phút ấy, Khánh đối với tôi như
cái bóng, nó cũng mờ mờ như cảnh vật sáng nay. Vì chàng có đó,
nhưng sẽ mất đi không biết phút nào, và tình yêu của tôi với Khánh
trở thành những sợi tơ rất mong manh, lung linh trước gió, có thể
đứt đi bất chợt, bất chợt như bản tin chiến sự mỗi đầu giờ của đài
phát thanh.
Mà quái lạ! Biết thế mà tôi không làm sao ngừng suy nghĩ về chàng.
Có lẽ tại Khánh, mà cũng có lẽ tại tôi. Có phải tôi với Khánh mới
yêu nhau đâu. Từ năm tôi mới 16 tuổi. Thư từ hò hẹn nhập nhằng có
hơi lâu cho đến khi tôi trở thành cô giáo, chànt trở thành sĩ quan.
Lần nào về phép, Khánh cũng dành hầu hết thời giờ cho riêng tôi.
Rồi mỗi lần như thế, tôi có hẹn lòng là hễ Khánh đòi bất cứ điều
gì, tôi cũng sẽ không từ chối, kể cả việc làm chủ thân thể
tôi.
Tôi nghĩ, không biết có đúng không, chủ tâm của Khánh, trong những
lần về phép, là cũng muốn xin được cái hân hạnh "vĩ đại" đó. Thế
nhưng ở Khánh có cái gì cao thượng, trượng phu một cách nghịch lý,
làm cho chàng, đáng lý đã cầm đũa lên, gắp miếng thịt ngon cho vào
mồm nhai ngấu nghiến, thì chàng đã ngừng lại nửa chừng, làm tôi nửa
bực mình, nửa kính yêu Khánh hơn lên. Tôi bảo nghịch lý, bởi vì
trong thời chiến, ai cũng sống vội yêu cuồng. Mà Khánh thì quân tử
Tàu, mặc dù tôi đã gían tiếp mời chàng, bỏ ngỏ, để chàng thoải mái
hưởng. Nhưng Khánh dừng lại. Dừng lại một cách tội nghiệp, dễ
thong. Vì như Khánh đã từng nói:
- May ra anh bị thương, được giải ngủ, tụi mình mới thành vợ
chồng.
Còn một số chữ nghĩa nữa Khánh không tiện nói ra như: "Nếu không bị
thương, anh có thể chết. Em sẽ thành goá phụ." Tôi đọc được điều đó
ở Khánh cách đây hai đêm, lúc cả hai đã vào khách sạn Kim Nguyên ở
Chợ Lớn. Hình như cả hai chúng tôi đã chuẩn bị. Nên Khánh ngừng
Vespa trước khách sạ, gửi xe, cầm tay tôi tiến lên những bực cấp
sáng choang đèn màu.
Khánh bảo với người quản lý:
- Cho tôi một phòng.
Người quản lý Tàu hỏi:
- Ông chủ muốn nghĩ bao lâu?
Khánh nhìn tôi một vài giây rồi trả lời:
- Thì , vài ba tiếng...
Rồi chàng lại nhìn tôi. Dù lúc đó tôi cũng đã sẵn sàng, nhưng ánh
mắt của Khánh làm tôi thẹn. Vì chàng nhìn tôi như thầm hỏi:
- Vài ba tiếng, có đủ không em?
Chànt bóp tay tôi cho tôi yên tâm một phần. Phần khác cũng để cho
chàng tự tin hơn trong lần bạo gan đầu tiên.
Người tôi nóng rang như lên cơn sốt. Tôi cảm thấy như mình sắp
nhúng tay vào một tội lỗi. Một tội lỗi tày trời. Tôi thẹn với chính
mình cũng có, với đôi mắt của viên quản lý, nhất là với những cặp
tình nhân đứng nối đuôi sau lưng tôi, chờ tới phiên lấy
phòng.
Đã đành đôi nào vào đó lấy phòng là cũng để giải quyết sinh lý,
nhưng sao tôi nhột nhạt khắp người, nhất là khi Khánh nói lớn:
"Thì, vài ba tiếng..."
Khánh nói lộ liễu quá. Tôi chưa biết mỗi lần làm tình phải tốn bao
lâu. Nhưng nghe vài ba tiếng nó như tố cáo cho mọi người biết là
chúng tôi dâm đãng lắm không bằng.
Khánh trả tiền, cầm chìa khoái, cầm tay tôi dắt đi một cách không
thành thạo. Chàng lung túng, líu quíu bước đi một cách vụng về, bất
bình thường, làm tôi suýt đá hai chân vào nhau mà ngã chúi tới đằng
trước. Tôi có cảm giác, ngoài viên quản lý, hai ba cặp trai gái
đằng sau lưng tôi cũng đang chú mục nhìn xoi mói vào tôi với Khánh.
Tôi có cảm tưởng như chúng tôi là hai kẻ trộm đang bị gải đi trên
đường phố cho dân chúng xem.
Nếu không yêu Khánh, và không tò mò muốn được hưởng thú xác thịt
với Khánh, có thể tôi đã buông tay Khánh mà tất tả chạy ngay ra
đường gọi taxi trốn mất. Có mười mấy bậc thang mà tôi bước không
muốn nổi. Sao nó cao đến thế? Sao bước chân tôi nặng nề đến thế?
Lúc khuất nơi khúc quẹo ở cầu thang, tức là lấp hẳn mình khỏi tầm
mắt của mọi người đang đứng dưới kia, tôi ngắt mạnh tay Khánh một
cái:
- Em ngượng chin cả người anh Khánh ơi! Xấu hổ quá!
Tội nghiệp, dù chính chàng cũng chẳng hơn gì tôi, Khánh cũng quay
lại ôm tôi khắn khít, vỗ về.
Phòng 216. Khánh cho chìa khoá vào mở cửa. Hơi lạnh và mùi căn
phòng toả ra gay cho tôi một cảm giác là lạ. Khánh đẩy nhẹ lưng tôi
vào hẳn bên trong, rồi khoá chặt cửa. Cả Khánh lẫn tôi thật tình
không biết làm gì sau đó. Chàng diễn xuất ra cái điều mình rảnh rõ,
mà trông chàng lại vụng về, lấn can thế nào. Trong như anh kép hát
trẻ lần đầu tiên dược giao cho vai chính để diễn xuất. Khánh ngồi
xuống, kéo tôi ngồi theo cạnh chàng. Năm ngón tay chàng đan vào tay
tôi, bóp mạnh:
- Em có thể tự hiên hơn để giúp anh không?
Tôi yên lặng để tội nghiệp Khánh đang xin tôi giúp chàng bớt mang
mặc cảm tội lỗi.
- Em nói một câu gì cho anh yên ổn tâm hồn!
Tôi vẫn im lặng, nhưng quay qua kéo mặt Khánh xuống, tặng chàng một
nụ hôn say nồng chưa bao giờ có từ ngày yêu nhau. Môi Khánh vừa gắn
vào, dù chàng không vật, tôi đã tự động ngã ngửa ra trên nệm
giường, để ôm Khánh quyện hôn. Có lẽ động tác đó của tôi làm chàng
yên lòng vì có tôi cộng tác.
Không phải đây là nụ hôn đầu tiên. Mà đây là cái hôn có người Khánh
đè lên ngực tôi, có tôi nằm dưới, tay quàng qua tóc chàng. Đèn
trong phòng sáng, nên tôi nhìn rõ Khánh, rất gần, rất thân thương,
rất trần tục .... Mọi khi, chúng tôi chỉ dám hôn nhay trong bóng
tối của rạp xi nê, bóng tối ngoài xa lộ, bóng tối dưới một gốc
đa.... Tôi nghe hơi thở Khánh dồn dập khác thường. Hai tay chàng
vòng dưới lưng tôi, chặt cứng, tham lam, cuồng nhiệt. Chàng rút môi
ra nhìn tôi như hỏi, như đòi cái gí.
Việc còn lại có lẽ chính chàng phải xuống tay tức khắc, không ngần
ngại và đàn ông. Chàng phải lịch lãm, hào hoa mà cổi áo cho tôi
chẳng hạn. Vậy mà Khánh không làm hoặc không dám làm. Ngực tôi, đôi
vú cương cứng. Nó căng lên như hai quả bóng được bơm. Tôi muốn tay
chàng sờ nhẹ vào đó, môi chàng ngậm nhẹ vào đó, để làm dịu nỗi đau
thèm thuồng khát khao của tôi đã mộng mơ bao nhieu trăm đêm, một
mình, với giường chiếu cô đơn. Tôi không lang chain, không Ngoại
tình, để tất cả dành cho Khánh đêm nay. Sự chung tình, tự nhiên tôi
không cần học ở ai, không sách vở. Bản thế đứa con gái ở tôi, phát
triển như ngoài kia nụ hoa hé nở, chỉ khác là tấm lòng tôi cho
Khánh nặng tình đến độ, tôi nghĩ, nếu không có Khánh trên đời tôi
chẳng cón biết yêu ai.
Khánh vẫn nhìn tôi, không phải chỉ để ngắm mà cả để nghĩ, không
phải cho àng, mà cho tôi:
"Lấy chồng thời chiến chinh, mấy người quay trở lại!"
Cái tương lai đen như mực Tàu của tôi ẩn hiện đâu đó trên tóc, trên
trán, trên môi tôi, làm lòng Khánh chùng xuống. Chàng đưa má cho
tôi hôn. Rồi chàng dùng mũi, chớ không phải môi, hít hết mùi thơm
trinh nguyên trên da thịt nơi khuôn mặt tôi.
Tôi bỗng linh cảm như Khánh muốn thoát chạy, không muốn bước thêm
một vài nấc "cầu thang" nữa. Chàng vì viễn ảnh đen tối đó mà thoát
chạy, trong khi tôi vì viễn ảnh đen tối đó mà muốn xông tới, dấn
thân, tận hiến. Cả hai đều có lý. Vì Khánh ơi, em không cho anh
ngay bây giờ, ngày mai không còn anh, em biết cho ai? Nghĩ thế, một
tay tôi cởi hàng nút áo dài ở ngực ra, đẩy Khánh lên một chút, tôi
kéo vạt áo sang một bên, để bộ ngực căng tròn sau làn xú chiêng mời
Khánh.
Khánh tròn xoe đôi mắt, không phải nhìn ngực tôi. Và Khánh hiểu,
không phải là tôi đĩ thoả, mà cũng vì quá yêu chàng, tôi đã làm
thế. Khánh cũng hiểu có cái gì đó vô hình, thúc bách tôi làm thế,
như lửa cháy đến hàng rào rồi, phải chạy thôi. Chàng nhìn tôi như
thân phận tội tình của đứa con gái thời loạn. Rồi Khánh sà xuống,
lại dùng mũi chàng hôn da diết khắp mặt tôi, thay vì chú ý đến hai
hoả diệm sơn đang chờ môi chàng.
Bực quá và cũng thương quá, một lần nữa tôi táo bạo, nhổm lưng lên
luồn tay ra sau, cởi khuy áo xú chiêng, rồi kéo nó xuống, phơi trần
đôi vú hồng đào mơn mởn. Hiểu Khánh thiếu can đảm, nên tôi kéo mặt
càhng xuống, bắt chàng phải nhìn đôi vú, hôn nó, cắn nó, bú nó.
Khánh càng chết lặng hơn khi thấy tôi liều lĩnh như một con thiêu
thân đang bay vào lửa.
Tôi nhắm mắt khẩn khoản nói với Khánh:
- Hôn ngực em đi!
Chàng có hôn, nhưng không hôn với lòng dâm dục, yêu thương mà hôn
vì cả nể, sợ tôi buồn.
- Bú nó đi anh!
Môi Khánh ngậm vào. Chàng nút nhẹ, nhẹ như mơ, trong khi tôi mong
chờ chàng phải dữ dội, cuồng điên. Tôi nói lớn:
- Mạnh hơn một chút nữa được không anh.
Khánh nút mạnh. Dù biết Khánh không hết mình, tôi vẫn sướng. Giống
như đang đói bụng, ăn cơm nguội mà vẫn thấy ngon. Tôi bạo dạn buông
thả, một phần vì yêu Khánh, một phần vì biết chắc chắn ngày mai sẽ
đen tối hơn hôm nay. Lần đầu tiên va chạm với khoái lạc xác thịt,
tôi trở thành một con người khác. Phải dùng cho đúng danh từ con
thú, nghe mới đúng nghĩa. Vì có khi nào tôi nhắm mắt, hít hà, quằn
quại, say mê, xoắn tóc Khánh cuồng điên, và mồm luôn rên rỉ nói như
mê sảng trong cơn sốt.
Cả căn phòng nhỏ bây giờ tràn ngập tiếng nói của tôi mời gọi tình
yêu, kêu gào, khao khát, thúc bách Khánh tiến nhanh. Âm thanh cuồng
điên đó vô tình đẩy Khánh vào cơn mê. Chàng bắt đầu thoát xác, lâm
trận. Khánh đã biết mồm bú, tay bóp say name khiến tôi lồng lộn lên
như con gấu đói. Chàng xoa nhẹ rồi bóp lồn tôi một cách ân cần đầy
thương mến. Tôi biết nếu tôi không làm thế, chẳng bao giờ Khánh
nhẫn tâm tiến thêm một bước. Tôi bảo nhẫn tâm, vì chàng đang sợ cái
màu mực Tàu nhuộm đen cuộc đời tôi, và cũng bởi vì chàng thực tình
yêu tôi. Tất cả sự nghịch lý đang chế ngự Khánh. Tôi biết thế mà
vẫn đam mê tận hưởng.
Hơi hướm của người đàn ông mạnh thật. Nhất là đôi môi nóng, thơm
như mùi trái cây chín tới. Khánh nút đầu vú tôi, xong lưỡi chàng rà
nhẹ quanh vành núm. Tôi tê tái, chất ngất, hai tay bóp vai Khánh,
rồi ngắt vai Khánh. Dưới kia bàn tay to lớn cứng cáp của Khánh đang
vò lồn tôi ngoài quần. Toàn thân tôi hực lửa, mà tình dục của Khánh
chỉ có thế. Chàng làm tình mà như tên phu mỏ. Chủ sai đâu đánh đó.
Không phải Khánh ngu khờ không biết, vì đã bao lần chàng kể cho tôi
nghe nhiều chuyện xé trời mây trong các cuốn sách tình dục của
Ngoại quốc. Cái gì Khánh cũng biết cũng học. Vậy mà bây giờ chàng
chậm rãi, từ tốn đến sốt ruột.
Tôi hẩy đít lên mấy lần, đưa tín hiệu cho chàng biết tôi muốn gì,
đòi gì. Nhưng anh chàng vẫn lần lựa, hoặc Khánh biết mà vờ ngu ngơ.
Vì chàng đang bị dằn vặt không biết bao nhiêu điều suy nghĩ về tôi.
Về tôi, cho tôi chớ không phải cho chàng. Một lần nữa, tôi cầm tay
Khánh, tay kia tôi cởi khuy quần, nhấn mạnh tay Khánh vào hẳn bên
trong. Tôi vờ nhắm mắt, phần vì thẹn, phần khác để hé mắt quan sát
phản ứng của Khánh. Định bụng là quan sát Khánh, nhưng khi tay
chàng đụng vào chòm lông lồn, thì toàn bộ phần da thịt ở đó như lửa
táp vào xăng. Tôi chẳng còn tự chủ được nữa. Hai đùi tôi tự động co
lên kẹp cứng bàn tay Khánh vào giữa.
Những ngón tay Khánh có nhúc nhích nhưng như chỉ để thăm dò một
cách tội tình. Chàng đang vờn miếng mỡ trước miệng một con mèo đói
trăm năm. Nếu bảo là dâm, tôi chỉ có thể dâm với chàng. Nếu bảo tôi
thèm, vâng, tôi cũng chỉ thèm có da thịt Khánh mà thôi. Tôi nghe
một ngón tay Khánh lướt nhẹ lên xuống giữa hai mép lồn. Người tôi
rung mạnh như lên cơn sốt.
Bây giờ thì tôi không còn biết thẹn nữa. Tôi tự thấy mình như phải
đơn phương xông xáo, tìm tới, mặc kệ Khánh có bằng lòng hay không.
Cũng làbàn tay, mà sao bàn tay Khánh như có điện, truyền sang tôi
những rung cảm rạt rào, tuyệt diệu. Rồi cũng lại chính tôi, nhổm
đít lên, tuột nhẹ chiếc quần dài và cả quần lót cùn gmột lúc. Bây
giờ, Khánh đã tận mắt nhìn toàn bộ lông lồn dày đen của tôi. Tôi
cuồng điên lên, và tự nhủ:
- Nhiều lắm, thì Khánh khinh khi tôi là cùng, còn hơn tôi phải nhịn
thèm và không thoả mãn ý định dâng hiến cho Khánh, dù chỉ một
lần.
Nhưng may quá, Khánh đã áp trọn khuôn mặt chàng lên vùng lông đen
rậm của tôi mà hôn, trong khi hai chân tôi tuột dần cho cái quần
rơi hẳn xuống đất.
- Anh định vẫn mặc quân phục như thế này để yêu em à?
Tôi dằn từng tiếng như hỏi Khánh như thách thức. Đột nhiên, chàng
đứng thẳng dậy, nhìn tôi nằm sóng soải, tênh hênh trên giường gần
như loã thể chờ đợi. Gương mặt Khánh, hiện lên một nỗi đam mê, một
chút si tình, lẫn một chút nhân từ đạo đức. Cái đạo đức như chàng
là chồng của tôi rồi chứ không phải là nhân tình. Chàng đang xây
bao mộng đẹp cho cả hai. Chàng muốn lần đầu tiên hai đứa chúng tôi
cho nhau phải là một đêm tân hôn. Mà như chàng đã nói: "May ra anh
bị thương, mình mới thành vợ chồng." Còn rủi ro, anh trở thành tử
sĩ thì đêm tân hôn chẳng bao giờ có. Thấy Khánh vẫn đứng thừ người
ra để bị dằn vặt, tôi chịu không được, nên nói:
- Anh gàn lắm! Có cái gì trong cuộc chiến tranh gớm ghiếc này bảo
đảm tụi mình sẽ trở thành vợ chồng? Anh không dám nhận những gì em
đang cho anh? Anh ngu lắm! Sao mình không là vợ chồng trước khi anh
trở thành thương binh, hoặc tử sĩ? Cái gì cũng có thể xảy ra trong
thành phố này giống hệt ngoài chiến trường. Nghĩa là ngày mai, đang
dạy trong lớp, em cũng có thể tắt thở trước anh vì quả đạn pháo
kích của đám người cuồng tính rót vào từ Nhà Bè, Gò Vấp... Một
trong hai đứa không còn thì cuộc tình này của hai chúng mình cũng
mất.
Nói xong, tôi ngồi bật dậy cổi áo dài, rồi xú chiêng. Người tôi
trần truồng như nhộng. Tôi nằm bật ngữa ra, dang rộng hai đùi, một
tay sờ vú, tay kia xoa nhẹ chồm lông lồn, mắt nhìn Khánh đam mê chờ
đợi. Chàng lại cử động như người máy được lên dây cót. Áo quần
trận, đôi giày trận lần lượt được chàng cổi ra. Da Khánh nắng an
đen đúa, ngoại trừ hai bàn chân cón dính màu trắng sặc mùi tư bản.
Người chàng cao to, ngực nở lớn. Hai cánh tay từ đôi vai bạnh to,
cho tôi cảm giác như chàng có thể che chở tôi suốt cuộc tình trăm
năm. Khánh vói tay tắt bớt ngọn đèn trên trần nhà. Không khí trong
căn phòng trở nên cám dỗ hơn, mời ọc hơn. Hai đùi tôi dang rộng
thêm ra.
Khánh quỳ dưới đất. Câu nói vừa rồi của tôi đang thúc chàng phải
làm điều gì cho tôi hạnh phúc. Chàng tội nghiệp cho tôi, thay vì
yêu thương tôi, đã quyết tâm dâng trọn cho chàng đêm nay cái vàng
ngọc của đời người con gái. Khánh áp sát mặt vào lồn tôi.
- Ừ, thì ít ra anh cũng phải hiểu em muốn được gì. Bảy năm tròn yêu
anh, và dù thể xác sung mãn, đòi hỏi, em vẫn giữ toàn vẹn cái ngàn
vàng cho riêng anh. Hưởng đi anh yêu!
Tôi nhắm mắt nghe Khánh hôn, rồi chàng liếm nhẹ nơi giữa khe lồn
tôi. Nước lồn tôi ứa ra nhiều lắm. Hai bàn tay Khánh luồn xuống
phía dưới bợ mông đít tôi lên. Tôi không thèm quan sát chàng nữa,
mất thú. Chỉ biết chàng, người yêu của tôi, đang ban cho tôi những
cảm giác thần tiên, tuyệt vời.
Nghe cách bú, liếm của Khánh tôi có thể quả quyết rằng đây không
phải là lần đầu tiên chàng gần gũi với phái nữ. Nhưng có sao đâu!
Để ý làm gì chuyện nhỏ đó. Trong khi chuyện lớn là lưỡi của Khánh
đang đâm sâu vào lỗ lồn tôi mà nhúc nhích và ngoáy liên tục. Tôi há
hốc mồm ra thở, gào lí nhí trong miệng những sung sướng tuyệt cùng.
Càng lúc, Khánh càng dấn thân hơn, quên hẳn cái đạo đức khùng điên
nghịch lý chàng đang có, để trọn tâm hồn cho tôi. Hình như tiếng
rên rỉ nhiệt tình của tôi làm cho chàng quên mình, vì hai tay tôi
đang vào tóc Khánh mà vò, mà cào xé, và ấn mạnh đầu chàng xuống
theo từng nhịp hẩy lên hứng đỡ nổi sung sướng của mông đít
tôi.
Tôi cũng đang quên mất chính mình. Cái sướng kỳ lạ của lưỡi Khánh
va cạhm vào âm đạo tôi làm tôi trôi mất hết lý trí. Tôi đang tận
hưởng thú xác thị có sự hiện diện của tình yêu. Chứ nó không giống
như những lần đòi hỏi nửa đêm của thân hình 19 tuổi với cái gối ôm,
với một bàn tay, với nhạc tiền chiến như "Em đến thăm một chiều
mưa" v.v...
Những lần đó, mặc dầu có bóng hình của Khánh trong tưởng tượng
nhưng nó vẫn chỉ là bóng hình. Còn bây giờ, Khánh vạm vỡ, xương
thịt rắn chắc, nhất là cái lưỡi thần sầu đang phá nát âm hộ tôi.
Hơi thở tôi đứt quãng. Cảnh vật mờ ảo quanh phòng mặc dù tôi mắt mở
thao láo. Khánh tận tình vì chàng hiểu tôi đòi gì, cần gì. Khi
Khánh ngậm vào hột le tôi, là lúc tôi gầm lên một tiếng khá lớn, vì
hình như đó là lúc tôi mong đợi nhất. Có mấy lần đứng tắm một mình,
xát xà phòng kỳ cọ ở hạ bộ, ngón tay tôi đôi khi vô tình chạm phải
phần quan trọng đó, tôi giật nẩy lên vì tê sướng. Và cũng có mấy
lần, giữa đêm khuya không ngủ được vì nhớ Khánh, vì thèm sinh lý,
ngón tay tôi lại đùa nghịch, lang thang chà nhẹ lên cái hột le rất
nhỏ mà như là trung tâm khoái lạc của toàn thân tôi, tôi sướng đến
độ muốn tắt thở. Khánh đang nút mạnh. Có thế chứ. Anh hết gàn rồi.
Anh đam mê, chặt đứt phần đạo đức để cùng tôi tắm trong giòng sông
hạnh phúc.
Có lúc Khánh ngưng tàn bạo. Lưỡi chàng, một mình lăn tăn ngay trên
chỏm hột le. Trời đất vỡ tung. Biển sôi nước nóng. Đầu tôi lắc qua
lại dồn dập . Hai tay tôi đưa lên tự bóp vú. Khánh nhìn thấy hết,
thấy tôi hoan lạc đã thèm, thấy tôi vừa lòng với tài nghệ của
chàng. Khánh chết đi, ai cho em cơn sướng tuyệt vời này? Dù có,
chắc chắn cũng không bằng vì không phải là Khánh của lòng em. Em có
thể có nhiều chồng, nhưng chỉ có một người yêu. Người yêu của tuổi
16 từng ép thơ trong sách trao nhau ở cuối đường Bà Huyện Thanh
Quan. Người yêu của chùng nhãn tươi anh tặng vào mùa hè phượn
đỏ.... Tất cả đã hằn sâu vào tiềm thức em. Tất cả đã trở thành
những kỷ niệm của lòng em, của ước nguyện, dù lấy ai cũng không thể
quên được người tình đầu đời tên Khánh.
Hai tay tôi kéo xốc Khánh lên hôn ngây ngất. Và dưới kia khúc gân
cứng của "chồng" tôi đang hiện ngang đè nằm sát trên mu lồn hực lửa
của tôi.
- Mình làm đêm tân hôn trước khi cưới nhau đi Khánh. Vì nếu không
là hôm nay, em nghĩ chẳng còn hôm nào nữa. Anh với em như hai cánh
hoa lạc giữa rừng gươm. Em không là tiên tri nhưng cũng thừa sức
thấy trước những bất hạnh đang rình rập. Em muốn hôm nay cho xong,
một lần, những gì mình nguyện ước.. Xin anh cho em, cho chúng ta,
ngay tức khắc.
Khánh cho tay xuống cầm khúc gân to tướng, kê ngay miệng lồn tôi,
nhấn vào. Chàng làm như người máy. Không biết trong tim Khánh có
rung động không. Nhưng mặt chàng thì trơ trơ những sớ thịt nguội
lạnh nếu không muốn nói là chàng vô cảm xúc. Tôi lại nhắm mắt,
không quan sát gì thêm vì sợ mất hứng thú. Đã bảo, bằng mọi giá tôi
tặng chàng , phải tặng cho chàng cái phần quý nhất của đời tôi, rồi
sau đó ra sao cũng được.
Cặc Khánh vào lồn tôi có khó khăn thật, nhưng tôi hoàn toàn không
đau đớn. Lẽ ra, theo thiên hạ nói nó đau đớn lắm. Nếu có đau đớn
cũng đâu có sao. Làm sao so sánh được với nỗi đau đớn khi đến y
viện nhìn người yêu mất một cánh tay, một cái chân hay mù cả đôi
mắt. Vì người thương binh đó là chồng sắp cưới của mình. Tôi chợt
xua đuổi thật nhanh những ý nghĩ kinh hoàng đó vì chưa bao giờ, chứ
đừng nói là bây giờ, tôi nghĩ sẽ lấy một người tàn phế làm chồng.
Tôi nói thật ý nghĩ cua lòng mình. Nghe nó tàn nhẫn thì cũng chưa
có tàn nhẫn bằng mấy mệnh phụ phâ nhân, tay đeo đầy hột xoàn, đá
qúy, áo hoa, tóc quăn, dầu thơm, đến cầm tay người lính mù trong
bệnh viện, giả vờ buồn, giả vờ khóc cho thiên hạ thêm ngưỡng mộ
chồng bà đang ngồi ở một nơi nào đó trong dinh.
Cơn sướng ập tới cắt đứt ý nghĩ của tôi. Tôi quấn chặt hai chân lên
mông Khánh, hai tay vòng lên vai Khánh, quyện môi cắn chặt lưỡi
Khánh, nói cho chàng biết là tôi đã là vợ chàng, dù không cưới hỏi.
Màn trinh của tôi đã rách toạt, tôi đoán thế. Máu trinh đã tuôn ra.
Tôi bảo Khánh hãy tận tình, phải làm hơn thế nữa cho tôi đã thèm
cơn dâm. Khánh nắc chầm chậm. Chậm như những ý nghĩ của chàng đang
nghĩ về tôi. Chàng chỉ sợ không cưới được tôi mà đã ăn nằm như
chồng vợ.
Quái lạ, trong khi đó, ở tôi, tôi bình thản tự nhiên, tự tin dâng
hiến trọn vẹn. Nhịp nắm chậm chạp của Khánh không làm tôi thoả mãn
vì thế mông đít của tôi phải xông trận. Từ dưới, tôi hẩy mông đít
lên theo nhịp độ nhanh hơn, vì tôi không dám bảo Khánh nắc nhanh.
Rồi Khánh cũng hiểu. Chàng tăng tốc lực. Trời ơi! Có thế chứ! Bây
giờ tôi đang bay ở vòm mây nào đó. Tôi thật sung sướng chất ngất,
mê man. Tôi nhìn trực diện Khánh. Phần đạo đức nhân từ trên khuôn
mặt chàng đã biến mất. Mặt chàng hơi đanh lại và toát ướt mồ hôi.
Khánh ôm mặt tôi hôn nồng nàn:
- Mình ơi! Anh sướng quá. Anh muốn trốn chiến tranh, dắt em thoát
vào vùng rừng núi hẻo lánh nào đó để làm vợ chồng. Tại sao mình
không có quyền được bình yên thương nhau mà phải tất tả vừa yêu
nhau vừa lo tránh đạn?
Khánh nắc tận tình với tất cả tấm lòng yêu thương dành cho tôi. Tôi
nghe Khánh hỏi mà tiếng nói của chàng tưởng như xa vời vợi. Thần
kinh tôi cùng lúc vùng sống dậy phục vụ cho cơn sung sướng tột độ.
Tôi hạnh phúc. Chỉ biết có thế, và phải hưởng cho bằng hết. Tình
yêu gối chăn này, ngay bây giờ, ngày hôm nay với Khánh, to lớn hơn
tình yêu đối với tổ quốc. Chàng đã mới vừa bảo chạy trốn chiến
tranh! Có lẽ chàng nói thế cho đẹp lòng tôi. Kỳ thực tôi biết Khánh
yêu khói súng, yêu bạn đồng ngủ hơn yêu hậu phương. Vì đêm qua
Khánh từ giã sớm, bảo chàng phải về nghĩ sớm để 5 giờ sáng thức dậy
lên phi trường đáp máy bay trở lại đơn vị.
Khánh ôm tôi chặt cứng như sợ mất tôi bất chợt. Chàng đụ tàn canh
gió lốc. Tôi mặt tình sung sướng và la thất thanh để diễn tả nỗi
hân hoan, tuyệt vời. Những động tác ái ân này rõ ràng là của vợ
chồng chứ không phải là của tình nhân, vì thỉnh thoảng Khánh vẫn
hỏi thăm tôi: "Em có đau không?" Chàng hỏi như có gì để săn sóc cho
tôi, chứ làm gì có đau đớn trong khi cả hai đang yêu nhau tha thiết
trong cơn hạnh phúc. Đột nhiên tôi xinh Khánh ngừng lại, nằm thật
im cho tôi lắng nghe hồn mình, thần xác mình có còn sung sướng khi
Khánh đè lên người tôi bất động.
Cặc của chàng vẫn nằm trong lồn tôi một cách chật chội. Mà quái lạ.
Sao tôi vẫn hạnh phúc ngập tràn. Tôi muốn nhìn khúc gân đó của
Khánh, nên ot6i xin chàng rút ra. Tôi quay xuống, lật chàng nằm
ngửa ra. Tôi áp sát mặt vào con cặc đang cương cứng của chàng chỉa
thẳng lên. Tôi trịn hết nước nhờn pha lẫn máu trinh dính nơi thân
cặc lên mặt tôi. Rồi tôi ngậm sâu vào miệng, bú cặc chàng một cách
ngon lành, thành thạo như tơi đã từng làm thế với người khác nhiều
lần. Tôi cảm thấy ngon thật sự.
Vừa bú, tôi vừa nhìn khúc gân to tướng, dài thong, và đen thui của
Khánh. Tôi chụp hình nó thật kỹ, và cho nó in sâu vào một ngăn nào
đó trong tiềm thức, sâu trong trí nhớ, đễ lỡ khi càhng không còn
trên cõi đời, tôi vẫn còn một chút gì để nhớ để thương. Có tội tình
cho tôi chưa? Chưa ở với nhau, chưa cưới nhau mà tôi đã sợ trở
thành goá phụ! Những điều khó tin như thế mà vẫn có thật, và đang
xảy ra nhan nhãn ở cả hai miền Nam Bắc. Ai cũng biết nó vô lý mà
vẫn không làm sao tránh khỏi.
- Mai ơi! Đừng xúi anh đào ngũ. Anh còn nhiều việc phải làm! Ngoài
kia chưa yên, mất anh thì cũng chẳng sao. Nhưng nếu mất nhiều
"anh", thì phòng tuyến sẽ thủng. Lúc đó, đến em cũng chẳng còn. Dù
sao, anh cũng phải cám ơn em đã tận tình cho anh những giây phút
thần tiên này!
Lần đầu tiên bú cặc, tôi chẳng có kỹ thuật gì. Chỉ ngậm thật sâu và
nút thật mạnh. Nửa thân dưới của Khánh giật tung lên từng hồi. Và
chàng đưa tay kéo tôi lên, bắt tôi đụ trên người chàng. Tôi chỉ
biết đút cặc chàng vào lồn rồi nằm sấp lên người chàng, để Khánh
hẩy lên. Chàng dạy tôi phải nắc. Lúc đó, tôi điếng hồn vì kiểu đụ
kỳ lạ. Tôi la lên gần như muốn khóc. Rồi tự nhiên hai giòng nước
mắt tôi rơi trên mặt Khánh. Chàng hiểu rằng đó là những giọt lệ
hạnh phúc của lòng tôi. Tôi doing cừ ầm ầm. Có bao nhiêu sức lực
tôi đổ ra hết để riêng tặng cho chàng, người yêu đầu đời của tôi và
cũng là chồng của tôi hôm nay.
- Mai ra với anh! Chuẩn bị đi.
Ra là sao? Tôi đâu có biết. Nhưng khi nghe Khánh bảo thế tôi vẫn
dạ. Chàng bảo tôi nắc nhanh hơn, nhiệt tình hơn và tôi nghe toàn
thân tê tái. Có cái gì tận nơi sâu thẳm trong cửa mình tôi lâm râm
tuôn ra. Tôi nghe cả những tia khí nóng của Khánh bắn xối xả vào âm
đạo của tôi. Hai chúng tôi chất ngất, đê mê, chết lịm trong cơn
hoan lạc. Chúng tôi cứ nằm yên như thế, không gỡ ra, cứ nằm yên
lặng mà nghe nhau sung sướng tận cùng.
- Cái con khùng. Tự nhiên thức sớm, kéo màn, rồi ngồi đực mặt ra đó
mà hìn sương rơi. Ngủ tí nữa có được không?
Chị Quyên mắng yêu tôi, mà chẳng thương cô em gái đang tương tư,
đang nuốt nước miếng vì đêm giao hoang nửa vời.
- Lại nghĩ đến thằng Khánh phải không?
- Dạ.
- Hay là đã có gì với nó rồi?
- Dạ.
- Chắc là good lắm nhỉ?
- Dạ.
Tôi dạ nhát gừng để trả lời chị, vì tâm trí tôi vẫn đang theo với
Khánh, hay theo với đêm hoan lạc ở căn phòng ngủ trong Chợ Lớn. Tôi
chưa đã thèm. Khánh cho tôi ăn có một muỗng trong khi bụng tôi đòi
cả nồi cơm.
- Mấy lần rồi?
- Dạ một!
- Là lần đầu tiên?
- Dạ. Mà sao chị hỏi kỹ thế? Việc riêng của em mà...
Chị Quyên quay qua cầm tay tôi ân cần:
- Sao Khánh về đây những năm hôm mà em chỉ có một lần? Em không
hưởng bây giờ thì còn đợi đến bao lâu nữa? Cô nghĩ Khánh sẽr cưới
cô à? Thì cũng đúng thôi. Nhưng Khánh có ngày về không? Coi chừng.
Trông dáng cô, chị đoán cô yêu Khánh dữ dội và đậm đà lắm. Thất
tình có thể làm mình điên nay. Hãy bắt chước chị. Không phải chị
xúi dại, nhưng chiến tranh này không từ một ai, kể cả tổng thống.
Cho nên phải có một xâu nhân tình trừ bị. Tuổi xuân của mình cũng
ngắn lắm. Xem thế mà mình già lúc nào không biết. Trai thiếu, gái
thừa. Tuổi chị với em ra đường kiếm một thằng kép, kể cũng đã hơi
khó rồi đấy!
Tôi thật sự giật mình. Vì đêm dạ vũ hôm qua, ngoại trừ Khánh, chẳng
có thanh niên nào mời tôi nhảy một bản. Đám con gái choai choai 16,
17 tuổi đã chiếm ngự hết, đã thu hết thanh niên con trai. Hăm ba
tuổi mà đã bị xem là già rồi! Có dễ sợ chưa? Ế chồng là điều dá9ng
sợ nhất cho bọn con gái lỡ thì như tôi và chị Quyên.
Chị Quyên lớn hơn tôi hai tuổi. Chị có bằng cử nhân bên Pháp mà đi
làm việc ở một ngân hàng. Với chức vụ phụ tá giám đốc thì lương chị
cũng khá lớn. Nhưng chị làm ở đó không phải vì cần đồng tiền, mà vì
muốn đụ Tây. Học trường Tây, du học ở Pháp, rồi về nước làm việc
cho Pháp, cho nên tư tưởng ch3a chị phóng khoáng, tự do theo văn
hoá Pháp. Đàn ông con trai chị coi rẻ như bèo. Hình như chị chả có
tình yêu nào da diết kiểu như tôi với Khánh. Tình yêu đối với chị
chỉ là chiếc chìa khoá để mở cửa đi vào con đường tình dục.
Chị Quyên ngồi cao lên, tựa lưng vào thành giường, vẫn đắp chăn.
Chị hỏi tôi:
- Cô có hiểu tại sao chị biết thất tình có thể làm mình điên lên
hay không?
- Làm sao em biết được?
- Vì chị cũng đã thất tình và cũng đã suýt chết ở đại lộ Hàm Nghi
khi đi bộ băng qua đường mà đầu óc thì nghĩ tới Jack. Giống hệt như
em đang nhìn khu vườn đầy sương thu để nhớ tới Khánh. Chị 17 tuổi,
yêu Jack, cho hắn hết trọn tấm chân tình, luôn cả tấm thân. Được
hai năm thì Jack trở về Pháp. Jack chỉ về nước vì ông bô hồi hưu
chứ chàng chẳng phụ rẫy gì chị. Thế mà tim chị như chiếc lá héo,
người chị sụm xuống tưởng đã không còn đứng dậy được nữa. Chị chẳng
còn thấy có một người đàn ông nào trên thế gian này xứng đáng hơn
Jack hay bằng Jack.
Nhưng khi sang Pháp du học, chị tìm thấy cả ngàn Jack khác, bô trai
hơn, học giỏi hơn, nhà giàu hơn Jack người tình đầu của chị cả ngàn
lần. Từ đó, tim chị mở ngỏ. Chân chị đứng lên, bước tới, tự tìm ra
không biết bao nhiêu điều mới lạ đầy thích thú.
Nghe chị Quyên nói tôi có cảm tưởng như chị đang xúc phạm đến mối
tình ngọc ngà cao quý của Khánh với tôi. Tôi vẫn ngồi đó, yên lặng
nhìn làn sương cuồn cuộn bay là đà ngoài cửa sổ, và nhớ đến từng
động tác làm tình của Khánh đã dành cho tôi. Chúng tôi đụ nhau có
một lần, rồi để nguyên như thế trong nhau, nằm tâm tình cả giờ đồng
hồ.
- Tại sao chị khuyên cô nên có một xâu nhân tình trừ bị. Cô có biết
vì sao không?
- Thì để tay này bỏ mình, mình đã có tay khác thay thế!
- Không phải.
Nói xong chị Quyên bật cười ha hả rồi tiếp:
- Ngay bây giờ cô trả lời như thế. Nhưng không phải. Mình phải có
một xâu như thế là bởi chàng sẽ chẳng bao giờ đủ sức làm cho mình
thoả mãn hết những đòi hỏi của tình dục. Có lẽ em ngạc nhiên lắm.
Nhưng từ từ rồi em sẽ thấy điều chị nói là đúng. Cái đòi hỏi của
bọn đàn bà con gái mình là bất tận, không biên giới, không giờ
giấc. Nhưng sức lực của người đàn ông thì có hạn. Chị thèm thì có
thể nằm trên giường hưởng lạc cả ngày lẫn đêm. Mà Jack tình đầu, dù
là dân Tây, cũng chỉ có thể đụ nhiều lắm là ba lần liên tục. Học
nhiều, nhưng chị cũng vẫn không hiểu sao Thượng bất công về sức lực
tình dục giữa nam và nữ như thế.
Một lần nữa, chị Quyên nói trúng phóc điều tôi đang nghĩ trong đầu.
Tôi đang tự hỏi, tại sao khi hai đứa tôi ra xong, Khánh không tiếp
tục đụ tôi thêm vài lần nữa mà chàng cứ nằm yên trên người tôi án
binh bất động? Chàng nói huyên thiên những điều không ăn nhập gì
đến việc tôi âm thầm thèm khát là tình dục, là bú, liếm và đụ
v.v... Rồi chúng tôi mặc đồ, rời khách sạn. Lòng tôi chưng hửng.
Chỉ có thế thôi sao? Hai đêm sau, gặp nhau, tôi cũng chẳng mấy
Khánh mời tôi đi khách sạn lần nữa. Thực tình, tôi có hơi tủi thân
vì nghĩ rằng hay là chàng đã không thực sự yêu mình? Tôi còn thèm
nhiều lắm. Như chị Quyên cũng đã vừa nói:
- Cái đòi hỏi của bọn đàn bà con gái mình là bất tận, không biên
giới, không giờ giấc.
Có ai biết suốt cả đêm hôm qua tôi chỉ chợp mắt được có vài tiếng
đồng hồ. Phần còn lại, tôi nằm dính sát với nỗi thèm khát da thịt
Khánh, khúc gân cương cứng thù lù, đen đúa dài thong của Khánh,
thèm cái lưỡi Khánh rà rất nhẹ giữa hai mép lồn, rồi cái lưỡi Khánh
thọc sâu vào âm đạo quậy, rồi miệng chàng ngậm hột le tôi mà nút
mạnh. Và tôi hôn cặc chàng, mân mê nâng niu như một con búp bê. Rồi
tôi cho nó sâu vào trong miệng ngậm nó mà bú ngon lành, tha thiết.
Tôi ăn cặc chàng mà cảm thấy ngon hơn một khúc chả quế, và khoái
nhất là lúc vừa bú cặc chàng vừa nhìn phản ứng của Khánh quằn quại
rên la:
- Mai! Đừng có xúi anh đào ngủ...
Thực tình đã có lúc, vì quá thương nhớ Khánh, tôi đã trót viết thư
xúi Khánh làm điều đó thực. Tôi muốn Khánh là của riêng một mình
tôi, để chàng cùng với tôi vào một cõi riêng.
- Bây giờ thì cô chưa thấm đòn. Vì mới một hai lần thì chỉ như võ
sĩ mới đấu có một hiệp. Ít ra, đến hiệp thứ bảy thì mình sẽ như con
gà điên. Máu đổ, sướt lông, gãy cánh, vẫn cứ nhào tới tranh hùng.
Mà nếu đối phương nằm xuống, phè cánh nạhn, thở phì phì, nhắm mắt
tìm giấc ngủ để lại sức. Ôi thôi, chán hơn cơm nguội ăn với muối
trắng.
Trong khi cơn thèm của mình thì như nước lũ, cuồn cuộn như sóng
biển vỗ bờ, như lửa của hoả diệm sơn đang hừng hực. Biế ttìm đâu?
Phải có một hảo hán thứ hai là vì như thế đó. Cứ thế, đến một lúc,
trong tay mình có những vài tá tình nhân lúc nào không biết. Mà chả
anh nào ghen nhau vì họ tự biết khả năn làm tình của họ chỉ có thế.
Từ A đến B thì một anh chàng. Còn từ B đến C thì một thợ khác. Làm
sao được bây giờ.
Giờ thì Khánh đang trở lại tiền tuyến. Nhìn mây bay trên cao, chắc
Khánh cũng đang nghĩ về tôi, tôi mong thế. Nhưng chắc chắn không
thể nào chàng biết rằng tôi đang hậm hực, tức tối, thèm khác những
cơn làm tình da diết hơn nữa, với chàng. Điều tôi nghĩ thì trái
ngược với những gì chị Quyên đang nói. Chị như một nhà truyền giáo,
lôi kéo tôi bỏ một đạo để đi theo con đường của chị. Mà ác thay,
cảnh sương rơi buồn bã thê lương ngoài kia, nỗi thèm khát đang sôi
sục trong tôi như một lò lửa, khiến những gì chị nói đánh động lòng
tôi.
Từ nãy đến giờ những gì chị nói không có gì sai cả. Nên tôi im lặng
lắng nghe như biểu lộ một hành vi tán đồng với chị, mặc dù trong
tôi Khánh vẫn là thần tượng. Một thần tượng mà hình ảnh đã ăn sâu
vào tiềm thức tâm trí tôi từ thuở 16 tuổi đầu của đời người con gái
trinh nguyên thơ ngây trong trắng. Tôi chưa từng có ý nghĩ táo bạo
rằng sẽ yêu ai ngoài Khánh. Vậy mà bây giờ chị Quyên lại cho tôi
học loại kinh thư: "Phải có trong tay mình vài tá nhân tình hay thợ
làm tình."
Tôi nhìn chị hỏi:
- Chị đã có trong tay vài chục nhân tình rồi ư?
Chị Quyên trả lời bình thản:
- Nếu không muốn nói là vài trăm.
- Và chị cũng đã đụ với hết từng đó người à?
- Dĩ nhiên! Tại sao rồi thì em sẽ biết.
Tôi hơi lợm giọng với chữ "dĩ nhiên" của chị Quyên. Nhưng tức khắc
liền sau đó, có cái gì trong tôi cho phép tôi nghĩ rằng chị Quyên
cũng có cái lý của chị ấy. Vì đêm ở khách sạn nếu sức đụ của Khánh
chỉ có thế rồi thôi, thì tôi phải cần đến vài chục Khánh, cũng
không ngoa. Khánh mới chỉ làm công tác phá trinh, nghĩa là chàng
chỉ mới mở cổng rồi cứ để cổng mở hờ ra như thế, chứ chàng chẳng có
khai phá gì thêm.
Còn phần tôi, thì tôi cũng chỉ mới cầm đũa gắp một vài miếng thịt
ngon cho vào mồm, mà khi nhìn lại thì mâm bát đã bị dọn sạch. Có ấm
ức không chứ? Có chưng hửng không chứ? Tôi đang "căm thù" Khánh.
Thà rằng không bước lên cầu thang khách sạn. Thà rằng không tiến
vào căn phòng 216, có lẽ tình tôi mãi đẹp, và dù chị Quyên có nói
gì đi nữa, thì cũng chẳng thấm thía tì đến tôi đâu có hiểu nổi.
Đằng này, chị đã tấn công tôi đúng vào những yếu điểm.
- Có khi nào em đụ một lúc hai chàng chưa?
- Em đã nói với chị em với Khánh chỉ mới có một lần đầu tiên và duy
nhất.
- Ừ nhỉ, chị quên.
- Bộ chị đã rồi hả?
- Còn phải hỏi. Dĩ nhiên, thú lắm. Những buổi sáng màu thu trời
lạnh lạnh như thế này ở Paris, chị dùng điện thoại hai thằng bồ đến
cùng một lúc, mời chúng ăn sáng tại nhà, uống vài ly rượu vang cho
nồng thân thể lên, rồi vào trận với cả hai, đánh đấm tơi bời cho
đến chiều tối... Thật là tuyệt!
Nhìn chị Quyên nói với gương mặt dâm dật sống sượng làm tôi ríu
người khó chịu. Đụ một lúc hai người? Có thể như thế được hay
sao?
- Chị bắt hai chàng cổi truồng nằm ra đó cho chị bú cặc. Bú cho đến
khi nào mồm mỏi thì chị bắt một chàng xuống bú lồn, còn chàng kia
thì lên bú vú chị. Rồi sau đó, một chàng đụ chị, và một chàng kia
lên đưa cặc cho chị bú tiếp. Thay phiên nhau. Chị không cho anh nào
ra sớm. Cứ thề mình kéo dài cuộc mây mưa đến bao giờ cũng được, mà
ai cũng khoái. Hôm nào em thử xem. Hưởng xong một lần rồi thì em sẽ
chết mê đi cho mà xem.
Tôi chỉ mới nghe chị Quyên nói thôi mà đã thấy mình mang tội Ngoại
tình với Khánh. Biết vậy, mà hiện giờ tôi vẫn như một cây kim sắt
đang bị thỏi nam châm của chị Quyên hút mạnh. Bỗng chị Quyên hỏi
tôi:
- Chiến tranh có trả Khánh về với em không?
Câu hỏi của chị cũng tự nó đã là câu trả lời rồi, còn gì. Bạn bè
của tôi đã trở thành những cô nhân tình goá bụa nhiều không kể
xiết. Có thể nào tôi rồi cũng sẽ trở thành một trong những người
con gái đó không? Nếu có, thì những gì chị Quyên nói, đã trở thành
chân lý. Mà đó là điều tôi sợ nhất.
- Chị chưa đụ với một thanh niên Việt Nam nào nên không hiểu sức
lực và kiểu cách của họ có khác với Tây hay không. Còn dân Tây, ít
nhất là những anh sồn sồn khoảng 40 tuổi. Ô là là. Đúng là những
tay chơi rành nhất thế giới. Mỗi lần lên giường, là họ có thể làm
cho mình ra ba bốn lần là thường, và cưng chiều mình như một đoá
hoa.
Chị Quyên tung hết mọi chưởng lực dữ dội nhất để đánh thẳng vào tim
óc tôi. Chị không cho tôi ngừng nghỉ. Một tay tôi níu hờ vào hình
bóng Khánh, xem chàng như là Thái Sơn, là điểm tựa, cho tôi đừng
rơi tỏm xuống hố sâu quyến rũ. Còn tay kia của tôi... Hình như đang
mặc áo, xỏ giày chạy theo tiếng nói của chị Quyên để tìm xem sự
thực của những gì chị đang thuật lại cho tôi nghe.
- Đã khi nào em để ý yêu ai nhỏ tuổi hơn mình chưa?
Tôi quắt mắt nhìn chị và như van xin chị đừng đầu độc tôi thêm nữa.
Nhưng chị Quyên vẫn bình thản và tiếp tục:
- Cái đó lạ lắm đó em. Chị chơi thân với những con đầm tuổi cao. Mà
connào cũng có dăm tình nhân trẻ hơn nó khoảng 10 tuổi, 15 tuổi là
thường. Nó nói yêu trẻ em là cái thú rất lãng mạn, bắt mình phải
thức tỉnh, phải sống hằng phút để giữ cho bằng được mối tình kỳ dị
đó. Còn trên giường thì mấy cậu trẻ hẳn là sung sức và khoẻ hơn mấy
anh sồn sồn. Ngựa non háu đá mà ...
Chị Quyên mới tặng tôi một cú nốc ao đúng ngay vào thái dương. Tôi
choáng váng, xây xẩm mặt mày. Da thịt tôi nổi lên hàng triệu ốc
trâu, vì có cái gì đó vừa len vào tim tôi khi nghe chị hỏi: "Có khi
nào em yêu ai nhỏ tuổi hơn mình không?" Có! Tôi phải tự thú với
chính mình như thế. Tôi nổi ốc trâu khắp thân người vì chợt thấy
một hạnh phúc mơ hồ hiện đến ôm trọn lấy tôi, hôn thật nồng nàn, ấm
áp.
- Bộ chị cũng đã yêu một cậu nào nhỏ tuổi hơn chị hả?
- Dĩ nhiên!
Chị Quyên có thói trả lời với hai chữ "dĩ nhiên." Giọng nói của chị
thật tự nhiên và rất tự tin, đĩ thoả, hơi có chút dâm dật, coi đời
chẳng ra cái thể thống gì cả.
- Chị đã đụ nhiều chứ không phải một, những thằng Tây con tuổi có
15. Mê lắm Mai ơi!
Tôi ngồi ấp chặt cái gối trước ngực. Mắt vẫn nhìn sương rơi ngoài
cửa sổ, làm ra vẻ như không thèm để ý đến những lời chị Quyên đang
nói. Nhưng thật sự, lòng tôi đang áy náy nhột nhạt, không hiểu có
phải chị Quyên đang biết rằng tôi đang yêu một cậu học trò trong
lớp cũng tuổi 15 rồi bịa ra câu chuyện vừa kể.
- Chị hơn nó những 10 tuổi. Dắt tay nó đi ra ngoài phố, vào tiệm
ăn, nhất là phòng ngủ, mình luôn bị mặc cảm sợ đời khinh bỉ cho là
gái già mà còn đi lấy con nít. Mình cứ phải tự đóng kịch làm bà
chị. Mà quái lạ, thị phi càng nhiều, mình lại càng khoái lạc với
trò chơi kỳ dị đó, mới lạ chứ. Như có một lần chị dẫn một cậu Tây
con vào Hotel Continental. Viên quản lý hỏi chị rằng cậu bé đã có
giấy căn cước chưa. Chị bảo nó là con tôi mà. Rồi chị bình thản dẫn
nó vào phòng, ái ân với nó suốt ba tiếng đồng hồ. Sung sướng không
thể nào tả nổi.
- Nhưng bé con 15 tuổi thì đã biết gì?
- Thế là em lầm. Chị không hiểu nó đã học với ai mà cách làm tình
của nó chẳng khác vào một người lớn. Cũng bú, cũng đụ, hôn môi, bóp
vú. Mình chỉ có việc nằm banh lồn ra đó mà hưởng. Nó hiểu rằng nó
đang đụ một bà chị, nên cố tình làm cho bà chị phải thua cuộc để
phải khâm phục nó. Chuyện đó thì cũng dễ thôi. Mình cứ đóng kịch vờ
ra vài lần để cho cu cậu khoái chí tấn công tới.
Mà chúngnó khoẻ như voi em ạ. Vừa bắn ra xong lại leo lên đòi đụ
nữa. Thật ra bé con đụ mình thì cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhưng
cái khoái là mình nhìn gương mặt nó, yêu nó ... Thế là mình có thể
ra với một thằng chỉ đáng tuổi em mình. Nhất là bú cặc trẻ con là
món chị mê kinh khủng. Lúc nó nắn tinh khí ra trong miệng mình. Chị
nuốt. Nuốt hết không chừa một giọt. Khoẻ vô cùng. Cứ nói đến là chị
muốn ngồi dậy đi tìm Tây con về đụ. Nhứng lồn quá đi Mai ơi!
Gương mặt tôi thì làm bộ tỉnh bơ. Nhưng tôi cảm thấy nóng ran cả
hai má, và lồn tôi thì đã ướt nhẹp nước lồn. Vì tôi đang nghĩ đến
Khôi, cậu học trò giỏi nhất trong lớp.
Đáng lẽ ngay tháng đầu, tôi có quyền đề nghị với Hiệu trưởng tự
động cho Khôi nhảy lớp vì khả năng quá thừa. Nhưng một hôm, trong
giờ ra chơi, chỉ còn mình tôi ngồi lại trên bục gỗ. Khôi chạy vội
lại tặng tôi một gói trái vải rồi bằng mình chạy mất ra hướng sân
chơi. Tôi bàng hoàng suy nghĩ. Khi mở gói trái cây ra, tôi thấy
mảnh giấy kèm theo trong gói trái vải, với hàng chữ:
"Kính tặng Mai. Người đẹp nhất trường."
Tôi đọc đi, rồi đọc lại hàng mấy lần. Chữ viết đúng là của Khôi.
Nhưng tại sao Khôi lại dám gọi tên tôi một cách trống không như
thế? Vừa hỏi xong, tôi đã tìm ra được ngay câu trả lời. Tại tôi,
tại tôi hay nhìn Khôi trong lúc Khôi cũng nhìn tôi. Hai cặp mắt có
lúc cùng bắt gặp nhau rồi cùng vội liếc nhìn đi nơi khác. Nhưng cái
vẻ lung túng vì tội lỗi của cả hai đã làm cho tôi lẫn Khôi cùng
hiểu là đã có thầm ý gì đó, cho nhau, dù không rõ ràng.
Một lần khác, tôi ra bài tập trong lớp. Khôi đem bài làm lên nộp
trước, rồi về chỗ, ngồi chống cằm, "nhìn" tôi. Phải nói rằng Khôi
thôi miên tôi thì đúng hơn, vì Khôi nhìn tôi không chớp mắt. Và nếu
tôi không để ý thì làm gì biết được rằng Khôi đang thôi miên mình.
Lần đầu tiên, lợi dụng lúc tất cả học sinh khác trong lớp đang cặm
cụi làm bài, tôi nhìn Khôi khá lâu trong khi ánh mắt của Khôi dính
sát nơi tôi. Và nhãn lực của Khôi có vẻ mạnh hơn, nên tôi đành phải
vờ nhìn ra cửa sổ, tay thì lật vội mấy trang sách một cách lung
túng, vô ý thức.
Tôi đang xấu hổ vì bị Khôi bắt gặp. Và trong lòng tôi thì nôn nao
một điều gì đang dâng lên với cảm giác vui vui khó diễn tả. Một lúc
lâu sau đó, tôi nhìn lại thì Khôi vẫn còn ngồi đó, yên lặng thôi
miên tôi. Tôi lại vờ nhìn xuống cuốn sổ điểm. Nghĩa là tôi và Khôi,
hai chúng tôi đang giao tình qua ánh mắt mà không một ai hay
biết.
Từ hôm đó, tôi bỗng yêu đời một cách lạ lùng. Tôi bỏ thói quen vào
phòng giáo sư để uống nước và nói chuyện với các thầy, các cô giáo
bạn đồng nghiệp trong giờ ra chơi như thường lệ. Mà cứ đến giờ ra
chơi là tôi cố ngồi mãi trong lớp học một mình, chờ cho Khôi đến
mang tặng tôi những món quà khác, hoặc ... một bức thư tình. Tôi
bỗng sống lại ngày còn đi học, mộng mơ, tình tứ và trẻ ra, quên
rằng Khôi chỉ mới có 15 tuổi. Tôi may thêm áo dài hoa sặc sỡ. Đi
dạy mà tôi diện phấn son như đi dự dạ hội. Miệng tôi luôn luôn nở
nụ cười và tính tình thay đổi hoàn toàn. Tối đến tôi thích nghe
nhạc tình trước khi đi ngủ. Sáng ra lòng tôi chộn rộn, nôn nao mong
sao đến giồ đi dạy để được gặp mặt Khôi.
Có một lần Khôi bị bệnh vắng mặt cả một tuần lễ. Suốt cả tuần lòng
tôi như cánh hoa héo, luôn đưa mắt nhìn chỗ Khôi ngồi bị bỏ trống.
Mảnh giấy nhỏ Khôi đã viết: "Kính tặng Mai. Người đẹp nhất trường."
Đã được tôi bọc trong giấy bóng, cất trong, bóp, và tôi đã đi xem
lài hằng bao nhiêu lần mà không thấy chán.
Hôm Khôi trở lại lớp, lòng tôi lại rộn lên một niềm vui khó tả. Tôi
như một con chim sổ lồng, tung tăng phơi phới trên trời cao:
- Khôi đau làm sao? Có nặng lắm không?
Khôi vòng tay, cúi đầu, mặt xanh xao:
- Dạ cảm thôi. Có lẽ vì thức đêm quá nhiều để học bài!
- Cô muốn đến thăm mà ... mà sợ ... không tiện.
Nói xong, tôi vội quay đi ngay dù không có ai chú ý. Vì những gì
tôi nói cũng là điều bình thường. Một cô giáo có quyền hỏi thăm học
trò của mình chứ. Vậy mà tôi vội vã bỏ Khôi đứng đó nơi gốc phượng
trong sân trường. Tôi có cảm gíac như cả trường đã hiểu được mối
tình thầm kín của tôi đối với Khôi.
Buổi học ngày hôm sau, tôi gọi Khôi lên trả bài. Chỉ có cách đó tôi
mới được nhìn Khôi lâu hơn mà không sợ ai chú ý. Khôi trả lời trôi
chảy bài học thuộc lòng tiếng Pháp. Lúc tôi xếp tập Khôi lại để cho
điểm, một phong thư màu xanh rơi ra khỏi tập. Liếc nhanh lên phong
bì tôi thấy chỉ hai chữ: "Gửi Mai." Tôi vội vã lừa lừa cho phong
thư nằm dưới sổ điểm rồi tôi cho Khôi trở về chỗ.
Giờ Pháp văn hôm đó sao mà lâu thế. Tôi mong cho mau hết giờ để có
dịp xem thư Khôi. Nên vào giữa giờ, tôi nghĩ ra cách cho cả lớp làm
bài tập. Chỉ có cách đó tôi mới được xem thư "chàng."
Cô Mai thương nhất của Khôi,
Khôi viết rồi xé. Đến bức thư này là thứ sáu. Những trái vải Khôi
tặng cho cô Mai, có ngon không? Khôi ốm, một phần vì không nghe cô
nói gì hết về những "trái vải". Nếu có tiền, Khôi sẽ mua hết thành
phố nàng tặng cô. Xin cô cho Khôi biết cô có thương Khôi, như Khôi
đã yêu cô không? Và cũng xin cô đừng để Khôi ốm một lần nữa.
Lý Hoàng Khôi.
Đọc xong bức thư, mắt tôi hoa lên như vừa đi ngoài nắng mà bước vào
trong một căn nhà mát lạnh và thiếu ánh sáng. Tôi liếc nhanh xuống
nhìn Khôi, và dưới kia Khôi cũng lại đang thôi miên tôi. Da mặt
Khôi thì xanh xao mà đôi môi thì hồng đỏ. Bức thư ngắn. Dù Khôi cố
hết sức viết cho ra giọng văn của người lớn, mà nó vẫn tràn đầy sự
thơ ngây dễ thương ra đó.
"Xin cô cho Khôi biết cô có thương Khôi, như Khôi đã yêu cô
không?"
Tôi nhìn Khôi gật đầu rất nhanh. Cậu học trò mỉm cười với vành môi
héo hắt sau mấy ngày nhuốm bệnh. Lòng tôi như mặt trời đang lên,
như làn mây gặp gió. Và ngay lúc đó, tôi bỗng quên hẳn Khánh, Thiếu
tá Khánh, người yêu đầu đời của mình từ thuở còn là nhữ sinh 16
tuổi đầu.
Khôi lại làm bài xong trước nhất, và đem lên nộp, kèm theo mẫu giấy
với mấy chữ: "Cô gật đầu như thế là yêu Khôi hay không?" Tôi lấy
viết gạch bỏ thật nhanh hai chữ sau cùng. Rồi Khôi xếp vội tờ giấy,
đưa tay lên môi hôn và bỏ vào túi áo.
Hôm đó về nhà, tôi vội cổi hết áo quần chạy ngay vào phòng tắm,
mang theo phòng thư xanh. Tôi mở nước ra rồi vào nằm trong bồn nước
ấm với nỗi hạnh phúc của riêng mình mà lòng rộn ràng niềm vui khó
tả. Bức thư ngắn quá mà tôi thì đọc dài quá. Chỉ có mấy hàng chữ
cũn cởn, ngây thơ mà tim tôi vui rộn ràng, như đọc một bức thư dài
lê thê như một cuốn sách. Nước ấm trong bồn, sự yên lặng cõi riêng
tôi, những nét chữ quen thuộc của Khôi dìm tôi vào cõi tình mông
lung lãng mạn.
Tôi tự biết lòng mình đã yêu Khôi. Tôi dùng chữ Yêu ở đây không
được đúng cho lắm. Vì yêu thì như tôi đã yêu Khánh. Còn ở Khôi, thì
phải có động từ gì đó tương đương với chữ ngưỡng mộ của Pháp, mới
đúng. Nó lạ lùng kỳ thú ở chỗ trong ngôn ngữ của hai chúng tôi khi
gặp nhau thì có ngôi thứ. Gọi cô, xưng em. Mà tấm lòng cho nhau thì
của đôi tình nhân yêu nhau say đắm. Tôi gọi "chàng" bằng Khôi, xưng
cô ... Cả hai như kẻ trộm chưa bị bắt. Tim đập hồi hộp mà lòng thì
rộn rã, như chim bay, như hoa nở.
Đọc xong năm lần bảy lượt bức thư tình ngắn nhất trần gian, tôi xếp
lại cẩn thận, để trên cao cho khỏi bị ướt, rồi cho hai tay khoát
nước ấm lên mặt để nghe hồn mình rung theo những cảm giác lạ lùng
từ bé đến giờ mới có. Tôi đưa mắt nhìn xuống hai trái vú no cứng,
nhọn liễu của mình, rồi nhìn xuống chòm lông lồn đen thui đang vờn
vờn trong làn nước ấm như những sợi rong đen trôi bập bềnh dưới
nước. Rồi đến đôi chân thon dài sóng sượt, với hai bàn chân thon,
gót hồng cùng những món sơn đỏ.
Bất giác tôi nghĩ đến chuyện chị Quyên kể về cậu Tây con ở khách
sạn Continental: "Không hiểu nó học ở đâu, với ai, mà cách làm tình
chẳng khác nào người lớn. Cũng bú, cũng liếm và đụ rồi hôn
môi."
Tôi bỗng nhớ da diết cặp một doá hồng của Khôi sáng nay. Tôi nhắm
mắt, ngước mặt lên mở hờ đôi môi, chờ ...
Quái lạ! Làm sao Khôi có thể đánh bật thần tượng Khánh ra khỏi tim
tôi một cách dễ dàng đến như thế nhỉ? Một gói trái vải, một phong
thư tình vỏn vẹn chỉ có mấy dòng chữ. Như thế, chỉ có thế mà Khôi
đã hiên ngang vào trong tôi, chiếm lĩnh tất cả mọi tế bào da thịt
của phần xác, cũng như mọi suy nghĩ rung động của phần hồn của tôi?
Tôi nghĩ không phải thế. Đâu có giản dị và bình thường như vậy
được, nếu ... nếu ngày đầu tiên khai trường tôi không hay để mắt
nhìn Khôi một cách lén lút vì gương mặt khôi ngô tuấn tú, đẹp trai
và nhất là sự học hành xuất sắc của Khôi!
Rõ ràng là tôi đã đồng loã, đã chuốc lấy, đã cưu mang mối tình trái
cựa nghiều nguy hiểm hơn là hạnh phúc. Nếu bảo rằng có thú đau
thương thì chính tôi đang đèo bồng nó đây! Rồi sao? Ừ, rồi thì có
làm sao! Tôi bướng bỉnh tự trả lời như thế để che chở cho những
bước tiến cuồng ngông vào một hành động có lẽ toàn xã hội sẽ lên án
nếu khám phá ra được.
Hai tay tôi vẫn đều đặn khoát nước lên mặt và lên tóc. Tôi làm như
thế cho có tiếng động, để đánh tan sự im lặng. Tiếng nước róc rách,
dễ thương hiền lành, đang vuốt ve ý nghĩ tôi. Tôi cử động hai chân,
dang rộng hai đùi ra, làm cho chòm lông lồn tôi vờn lên như đám
rong rêu dưới suối. Tôi đã chọn lầm nghề. Lãng mạn như tôi thì phải
là một ca sĩ, nhạc sĩ, hay văn sĩ để có chỗ có cơ hội mà bộc lộ
cùng tận những rung cảm đột ngột, bất ngờ, những điều mà người
thường không ai nghĩ, hay dám nghĩ ra.
Picasso mà không là hoạ sĩ thì ông gửi gấm những sáng tạo thần kỳ
của tranh ông ở đâu, để được cả thế giới ngưỡng vọng như thiên tài
độc đáo?
Tôi làm cô giáo. Trật lất! Một cái nghề được đức Khổng Mạnh đặt vào
ngôi thứ hai sau vua: Quân, Sư, Phụ. Cô giáo phải được kính hơn cha
mẹ. Vậy mà cô giáo Mai này đang yêu ngất ngây cậu học trò tuổi mới
15.
Có nghe tôi lý luận rành rõ chưa. Vậy mà con tim của tôi cuối cùng
rồi vẫn thắng. Chân tôi vẫn bước tới. Không biết trời đất sẽ cho
tôi khoảng hạnh phúc nào với Khôi, mà tôi vẫn lầm lũi bước tới. Và
ước mơ của tôi là làm sao như chị Quyên đã đưa cậu Tây con vào
Continental. Hoặc tệ lắm thì một nơi nào đó, một chốn nào đó, để cả
hai có cơ hội cho nhau thật rốt ráo, thật trọn vẹn.
Giáng Sinh năm đó Khôi tròn 16 tuổi. Trời mưa ngây mà lạnh như cắt
ruột. Cái lạnh đã làm mọi người lười biếng rời khỏi nhà, dù biết
rằng ở nhà Thờ Lớn đang có đèn đuốc sáng choang, nơi mà người Ngoại
đạo đến để tìm ý trung nhân nhiều hơn là cầu nguyện. Mọi năm, nếu
phải ngồi nhà như thế này, tôi sẽ bực mình lắm. Nhưng bây giờ, tôi
như chiếc thuyền đã có bến đỗ. Lòng tôi cũng chộn rộn nhưng mà với
một niềm vui ấm áp. Tôi rang hạt dẻ, lấy nho khô trong hộp ra, ngồi
cạnh lò sưởi nhâm nhi ăn để nghe nhạc Giáng Sinh.
Chuông cửa bỗng reo vang. Tôi giật mình vì không có hẹn với ai cả.
Choàng chiếc áo ấm, tôi bước đến bên cửa hỏi khẽ hai tiếng:
- Ai đó?
- Khôi đây!
Tay chân tôi bỗng run lên dữ dội, vì dù cô đơn trong đêm Giáng
Sinh, tôi cũng chưa hề dám mong ước có Khôi bên cạnh. Tôi run lên
giống hệt như thuở bé bị cô giáo gọi lên trả bài. Tôi trân trọng mở
cửa. Khôi xuất hiện. Khôi trông lớn hẳn lên với bộ đồ vest và chiếc
áo choàng màu xanh đậm. Trên tay, Khôi cầm gói quà. Tôi yếu ớt mời
chàng vào rồi vội vã đóng nhanh cửa để tránh cái lạnh kinh hồn trộn
với những làn gió thốc thổi vào người tôi. Khôi đứng bất động, nhìn
tôi yên lặng.
Cái khó của Khôi là vừa kính tôi như bật thầy, vừa yêu tôi như nhân
tình. Tôi nghe gió rít qua khe cửa từng chập. Mấy sợi dây đèn xanh
đỏ rung rinh ngoài khung cửa sổ. Tôi cũng đứng bất động và im lặng.
Cái khó của tôi là đang đứng trên cao, mà phải lòng một đệ tử. Tim
tôi đánh trống cơm, vì không biết khi càhng vào đây có ai nhìn thấy
không? Tim tôi đánh trống cơm bởi vì tôi chưa sẵn sàng đón tiếp
Khôi thế nào nào cho tiện. Cuối cùng tôi ngước nhìn vào đôi mắt
Khôi để xin Khôi mở lời. Khôi trao gói quà cho tôi và đưa tay khoá
trái cánh cửa lớn. Xong, Khôi quay lại cầm tay tôi nói nhỏ
nhẹ:
- Nếu thấy Khôi vô lễ, cô cứ đuổi Khôi về đi.