Ngồi trước hiên một căn nhà
trong con hẻm nhỏ và lầy lội tại Khánh Hội. Phu bưng chiếc hộp sắt,
chờ đợi đã hơn một tiếng đồng hồ rồi. Trời còn mưa lâm râm, lành
lạnh. Có lẽ không phải khí hậu lạnh vì bây giờ đang vào mùa
hè.
Không biết có phải cái hộp chàng đang ôm trong tay làm cho thân thể
Phu cứ chốc chốc lại rùng mình hay không. Vì quả thực, nỗi thắc mắc
và sợ hãi cứ ám ảnh chàng từ lúc cầm chiếc hộp sắt này tới
giờ.
Đây chỉ là chiếc hộp đựng bánh Trung Thu bằng thiếc mỏng, nhưng
hiện nay trong hộp đựng cái gì, chàng vẫn đoán không ra. Phu nhủ
thầm:
- Không lý đây là bạc giả hay thuốc phiện. Không thể nào?
Nhưng dù cho là gì gì chăng nữa, Phu cũng phải chờ đợi ở đây cho
tới khi Cư tới. Cư là một thằng nghiền như chàng, nhưng y lanh lẹ
và mồmmép hơnPhunhiều. Bất kể hạng người nào nó cũng quen được,
mánh mung đủ thứ. Còn Phu chỉ trông vào ba đồng tiền của mấy ả chơi
bời trong xóm này. Cứ tối tối, chàng lân la ra đầu hẻm bắt mối cho
gái. Đã mấy năm nay, nhiều khách làng chơi đã biết mặt Phu, nên khi
cần giải quyết sinh lý, chỉ việc tới đầu hẻm này là muốn loại gái
nào chàng cũng tìm ra được cho khách ngay.
Chiều nay, Phu đang lang thang ở đầu hẻm như thường lệ. Đại ca Vinh
đã tới đưa cho chàng chiếc hộp sắt và bảo bằng bất cứ giá nào cũng
phải chờ thằng Cư ở đây trao cho nó chiếc hộp sắt này.
Đại ca Vinh là kẻ bán thuốc phiện, Phu đã thiếu anh ta hàng chục
ngàn tiền mượn hít thuốc hàng ngày. Bởi vậy, Vinh bảo chàng làm gì
Phu cũng không dám từ chối. Dù cho chiếc hộp sắt này có là bom nổ
chậm, Phu cũng phải nhận chuyển giao cho bất cứ người nào mà Vinh
nhờ chàng.
Phu đã thử lắc chiếc hộp nhiều lần. Có lúc nó lục cục như có một
vật gì giống củ khoai. Có lúc chiếc hộp lại nhẹ tênh nhưchẳng có gì
trong đó, rồi tự nhiên nhiều khi nó nặng như bao gạo. Có lẽ vì
thếmà tự nhiên Phu thấy lạnh mình.
Trời mưa lù mù, mấy chiếc đèn đường tỏa ra một thứ ánh sáng yếu ớt
nhưchỉ để dụ những con thiêu thân đâm đầu vô chết. Hôm nay Phu chưa
bắt được mối nào cho em út, chàng bồn chồn ngồi co ro ôm chiếc hộp
sắt chờ Cưtrong cái nơi tranh tối tranh sáng này. Thời gian lê đi
từng bước, chậm chạp nhưmột bà già hết hơi. Nếu như không phải chờ
Cư, chàng đã lẩn vô tiệm hút, ôm một em bé và làm vài ngao từ lâu
rồi.
Phu nghĩ tới con Huệ vừa trốn nhà từ Nha Trang vô đây nhập làng chị
em ta tuần trước. Con bé thân thể no tròn. Bộ ngực lúc nào cũng
rung rinh như căng sữa.Cũng chỉ vì em nghiện thuốc mà bỏ chồng bỏ
con, đi vào con đường bán thân nuôi miệng này.
Lẽ dĩ nhiên khi bước chân vô con hẻm này, Huệ phải trình díện chàng
liền. Phu đã không bỏ lỡ cơ hội thử lửa ngay ngày đầu tiên khi Huệ
tới tìm chàng. Cô nàng hít cũng vào tay khá, không thua gì Phu. Bàn
tay thon thon ấy ve tròn viên thuốc, nhét vào dọc tẩu, hơ lên bàn
đèn thật gọn. Chiếc miệng xinh xinh chụm lại, kê vô dọc tẩu hít một
hơi dài tới bất tận, và rồi nàng nuốt chửng ngụm khói. Xong xuôi,
chiêu một ly nưdc trà thực đậm, nhấp miếng kẹo đậu phộng rồi bật ra
lim dim; Phu đã kéo căng cái thân hình núi lửa đó ra, cắn vô da
thịt nàng tới rướm máu mà Huệ cũng chẳng coi vào đâu: Nàng còn dạng
chân ra thực rộng, ưỡn hẳn mông lên theo bàn tay tàn bạo của Phu
vầy vò.
- Anh Phu, ngồi co ro đây làm chi vậy. Vô nhà làm một ngao cho tỉnh
đi. Mưa gió thế này em nghĩ không có khách nữa đâu, cũng tối rồi
còn gì.
Phu ngước mắt nhìn lên, chàng vừa nghĩ tới Huệ thì nàng đã lân la
ra đây tìm chàng rồi. Có lẽ trời mưa gió, không có khách, lại buồn
vì nhớ nhà nên cô nàng tìm chàng rủ về kiếm vài hơi thuốc cho đỡ cô
đơn. Phu mỉm cười nắm tay Huệ, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.
- Anh còn phải chờ thằng Cư để trao cái hộp này cho nó đã. Em ngồi
đây với anh cho đỡ buồn.
Huệ vừa ngồi xuống sát cạnh Phu vừa nói:
- Thì anh để mai gặp anh ấy đưa không được sao, trời mưa gió thế
này ngồi đây làm chi?
Phu lắc đầu nguầy nguậy:
- Ấy không được đâu em. Hộp này là của đại ca Vinh, nhờ trao cho
thằng Cư. Anh ấy nói bằng bất cứ giá nào, cũng phải chờ nó ở đây
cho tới khí trao được chiếc hộp này mới thôi.
Huệ tò mò hỏi:
- Chiếc hộp đựng cái gì mà quan trọng thế hở anh?
Phu nhún vai.
- Anh cũng không biết.
- Anh cho em coi thử được không?
Phu trao chiếc hộp cho Huệ, nói:
- Coi thôi nhé, đừng có tò mò mở ra là lãnh đủ với đại ca Vinh
đó.
Huệ mỉm cười.
- Dạ, em coi sơ sơ bên ngoài thôi mà. Đồ của đại ca Vinh ai dám rớ
vô chứ.
Huệ đỡ chiếc hộp từ tay Phu, nâng lên coi. Nàng ngạc nhiên, la
lên:
- Ủa, là chiếc hộp không mà. Có gì đâu.
Vừa nói Huệ vừa cầm chiếc hộp lắc thực mạnh. Phu gật đầu:
- Ừ nó như vậy đó. Nhưng mà coi chừng, có lúc nó trở nên nặng như
có vàng khối ở trong đó chứ không chơi đâu, em coi chừng rớt
đó.
Huệ bật cười:
- Anh đừng có hù em chứ, làm như chiếc hộp này có ma không
bằng.
Huệ vừa nói xong, bỗng chiếc hộp phát ra những tiếng lục cục và tay
nàng nặng chĩu. Huệ hoảng hồn buông ra. Phu ngồi cạnh nhanh tay
chụp được chiếc hộp sắt, chàng vẫn sợ Huệ ném chiếc hộp xuống đất,
móp méo là chết với đại ca Vinh. Bởi vậy, khi Phu thấy nàng biến
sắc mặt là biết ngay có chuyện rồi, vội vàng chụp lấy chiếc hộp,
không để nó rơi xuống đất.
Mặt mày Huệ xanh rờn, la lên:
- Trời ơi, có con gì ở trong đó nè anh.
Phu cũng sờ sợ.
- Thì anh đã nói với em rồi mà. Cái hộp này không phải chứa thứ tầm
thường đâu. Chẳng thế mà đại ca Vinh dặn đi dặn lại, phải cẩn thận
mấy lần đó.
Hai mắt Huệ trợn ngược, nàng níu lấy Phu sợ hãi,
nhưng cũng tò mò, hỏi:
- Anh có nghĩ nó là cái gì không?
Phu lắc đầu.
- Anh đã nghĩ từ lâu rồi, nhưng đành chịu.
- Thế đại ca Vinh không nói là cái gì à?
- Không, anh ấy chỉ nói giao cho thằng Cư và tuyệt đối không được
tò mò. Bởi vậy nên anh cũng không dám hỏi thêm nữa.
- Bao giờ anh Cư tới lấy cái hộp này?
- Anh cũng không biết. Đại ca Vinh bảo nhất định phải chờ nó, có
thế thôi.
Phu để chiếc hộp trước mặt, lấy chân gác lên trên như sợ nó có cánh
bay mất. Huệ ngồi bên cạnh chàng, thân thể nàng ép sát vô mình Phu.
Không biết vì nàng sợ chiếc hộp mà làm thế hay vì muốn gần gủi Phu
trong lúc tinh thần chàng đang căng thẳng. Nhưng dù bất cứ lý do gì
thì Phu cũng cảmthấy ấm áp và đỡ hoang mang hơn khi ngồi một mình
với chiếc hộp ma quái này. Chàng vòng một tay qua vai Huệ, luồn vô
cổ áo nàng, mò mẫm trên khuôn ngực no tròn căng cứng.
- Từ sáng tới giờ, em chưa có người khách nào phải không?
Huệ ngã đầu, uể oải dựa vô vai Phu.
- Dạ chưa.
- Lúc nãy đại ca Vinh có đưa anh mấy ngàn bạc, bảo tối nay lấy đó
mà xài. Nhưng phải trao xong chiếc hộp sắt này đã mới được đi đâu
thì đi. Em cầm lấy, chút xíu nữa tụi mình mua thuốc hít.
Mắt Huệ sáng lên, nàng chụp lấy mớ bạc. Mặt mày hí hửng.
- Như vậy thì hay quá rồi, em đã tưởng tối nay phải nhịn hút
chứ.
Hình như Huệ quên hẳn chuyện cái hộp sắt kỳ lạ làm nàng sợ hãi vừa
rồi. Cứ nói tới thuốc phiện là nàng quên hết mọi thứ trên đời, và
có thể làm bất cứ chuyện gì cũng được. Huệ chồm mình lên một chút,
cười hí hí, hôn vô môi Phu. Chàng hả miệng, như biết ý; Huệ le lưỡi
liếm vô miệng chàng và Phu nút lấy lưỡi nàng thực mạnh.
Chàng kéo nàng nằm ngửa hẳn trên đùi mình. Một tay luồn qua lưng
quần, Huệ rên lên ngay:
- Anh ơi anh...
Bỗng có tiếng giày khua đầu ngõ. Phu vội vàng đẩy Huệ ra, nhìn lên,
nói:
- Có lẽ thằng Cư tới rồi.
Huệ cũng vừa nhìn thấy bóng dáng thằng Cư đi tới, nó không đi một
mình, hình nhưcó một người nữa theo sau. Khi họ tới gần, Huệ nhìn
rõ người đàn ông này khoảng ba chục tuổi, nàng cười thực dâm và cố
tình ưỡn hẳn ngực lên khiêu khích. Người đàn ông hình như không để
ý gì tới Huệ. Anh ta nhìn đăn đăm vô chiếc hộp sắt trên tay
Phu.
Phu tiến tới định đưa chiếc hộp cho Cư, nhưng Cư lùi lại nói:
- Mày trao chiếc hộp này cho ông Đinh được rồi.
Người đàn ông tên Đinh cũng vừa đưa tay ra nói:
- Tôi là bạn của thầy Sô. Có lẽ hôm nay ông ấy bận gì nên mới nhờ
các anh chuyển chiếc hộp này cho tôi.
Phu hơi bối rối, vì hơn ai hết, chàng biết thầy Sô là anh bà con
của đại ca Vinh, một người mà Vinh tôn như hàng sưphụ và kính nể
hếtmình. Chàng nghĩthầm:
- Không lý chiếc hộp này là của thầy Sô nhờ đại ca Vinh trao cho
người bạn này.
Những chuyện hầu như hoang đường về con người kỳ quái của thầy Sô
chợt thoáng qua đầu Phu làm chân tay chàng tự nhiên run rẩy. Ông ta
là một nhân vật có một không hai trên thế gian này. Mọi người ai
cũng gán ông ấy.
Có người nói thầy Sô là một con quái vật tu thành người. Thích uống
máu tươi, đào sới mồ mả, thậm chí luôn luôn mặc quần áo của các xác
chết mà ông ta lột được trong các mồ mả.
Cũng có người lại bảo ông ta là một thầy Bùa có đạo pháp cao thâm.
Đối với việc âm phủ có nhiều hiểu biết. Nhưng dù sao đi nữa, những
lời nói và hành vi kỳ dị của thầy Sô hình như ai cũng biết cả. Nếu
chiếc hộp này chính là của ông ta nhờ trao lại thì chắc chắn nó
phải chứa đựng một thứ gì kỳ lạ. Bởi vậy Phu lật đật trao thật
nhanh cho Đinh như để trút đi một tai họa.
Trong khi ấy, thái độ của Đinh lại khác hẳn, chàng có vẻ thích thú
với chiếc hộp này. Hai tay đưa ra đỡ lấy chiếc hộp từ tay Phu trao
cho, miệng Đinh nói cám ơn rối rít như đang nhận một báu vật vô giá
trên đời.
Ngay khi đó, một lằn chớp loé lên. Tiếng sấm vang động và chiếc hộp
bỗng nhảy tưng lên khỏi tay Phu và Đinh. Có tiếng rít lên thật rát
tai với hàng ngàn âm thanh như chó tru, ma rú.
Lúc đầu Đinh hoảng hốt, tưởng mình bị sét đánh, nhưng chỉ một giây
sau, chàng lấy lại bình tĩnh và biết ngay là vật chứa trong chiếc
hộp đã chuyển động.
Còn Phu phản ứng rất bén nhậy, khi chiếc hộp nhảy khỏi tay. Chàng
ôm đầu la thất thanh và chạy bạt mạng vô trong hẻm. Cư cũng như
Phu, chạy bán mạng mà không dám nhìn lại phía sau. Còn Huệ té bò
càng, vừa lết theo Phu và Cư vừa la bai bải, hai vạt áo nàng bung
ra để lộ cả khuôn ngực núi lửa trần trụi mà Huệ cũng không hay biết
gì.
Khi Đinh lấy lại được bình tĩnh thì chiếc hộp đang nhảy tưng tưng
như con cóc ra ngoài đầu hẻm. Chàng phóng theo ngay, lao mình chụp
lấy chiếc hộp sắt và tóm được nó một cách dễ dàng, vì dù nó nhảy
tưng tưng nhưng không nhanh lắm. Tuy nhiên, Đinh không thếnào giữ
được chiếc hộp, vì chàng ôm nó chặt trong tay rồi, khi nó nhảy tưng
lên là lại tuột khỏi tay chàng ngay. Hình như sức mạnh
trong hộp sắt ghê gớm lắm, sức Đinh không làm sao giữ nó nằm yên
được.
Trời bỗng đổ'mưa thực to, những hạt mưa rơi ào ạt, chỉ một thoáng
làm mình mẩy Đinh ướt nhoi như chuột lột Tuy nhiên, chàng không để
ý gì tới điều đó mà vẫn hết sức cố gắng đeo theo chiếc hộp sắt. Khi
ra tới đầu hẻm, chàng và chiếc hộp vẫn ở trong tình trạng một kẻ cố
giữ, một đằng vẫn nhảy tưng tưng. Đầu tóc, quần áo Đinh đã lấm lem
bùn đất. Bỗng có một người vừa thắng xe Honda lại, chạy tới ịn lên
trên chiếc hộp một miếng giấy. Lạ lùng tay, chiếc hộp nằm im
ngay.
Đinh ngửng mặt lên nhìn kẻ vừa tới. Chàng mừng rỡ nhận ra đó là
Thảo. Người bạn tình của chàng từ thủa nhỏ. Cả hai gia đình biết
nhau từ lúc nào cũng không ai hay, chỉ biết Thảo và Đinh rất thân
nhau, có thể nói cả hai như hình với bóng vậy. Hình như mọi người
đã ngầm mặc nhiên công nhận chàng và Thảo như cặp vợ chồng từ hồi
nào rồi, mặc dù không ai nói ra.
Thảo và Đinh cùng có mQt sơ thích là nghiên cứu về thế giới vô
hình, thần linh, ma quỉ. Cả hai hầu như đã kề cận bên nhau suết
ngày để làm công việc mà nhiều người không dám nghĩ tới.
Hồi đó, khi Đinh còn học ở trường thầy dòng, chàng là người xuất
sắc trong môn học nghiên cứu về thần linh. Chàng từng ở với một ông
cha già trên tám mươi tuổi để học hỏi về sự huyền bí của linh giới
trên ba năm. Trong ba nămđó, Đinh sống nhưmộtthầy tu trong nhà dòng
này, và cũng vì vậy, kiến thức về thế giới
siêu linh của Đinh rất có căn bản.
Còn Thảo, khi lên đại học, nàng ghi tên học ngành thần học. Cha
nàng là một thầy địa lý có tiếng. Thảo theo cha sống từ hồi nhỏ. Mẹ
nàng chỉ sinh được có một' mình Thảo là qua đời ngay khi nàng lọt
lòng. Cha Thảo đã phải sống trong cảnh gà trống nuôi con cho tới
ngày nay. Cũng vì vậy mà những công việc hàng ngày của cha, Thảo đã
chia sẻ với ông thật nhiều, kể cả môn địa lý của ông, nàng cũng có
chút ít hiểu biết về những sự huyền bí của trời đất. Trong khi đó,
ông Lâm lại luôn luôn khuyến cáo nàng; đừng có đùa dỡn với lửa, ông
cho rằng; những hiểu biết nửa vời về thế giới vô hình là một điều
thật nguy hiểm.
Chính Thảo cũng biết điều đó hơn ai hết. Chỉ có điều nàng lại không
sợ nguy hiểm chút nào. Vì nàng biết rằng; tuy cha nói như vậy,
nhưng chính ông cũng đã chẳng hiểu được bao nhiêu về bí mật của
trời đất. Nhất là chuyện thần linh ma quỉ trong thế giới siêu linh.
Thử hỏi, có ai là rành rẽ bao giờ. Chỉ có điều Thảo làm mọi người
ngạc nhiên về tính nết lỳ lợm của nàng. Phải nhưnhững cô gái khác,
thấy bóng tối còn sợ, thấy chỗ vắng vẻ là run. Còn Thảo lại trái
ngược, nàng thường nói với cha:
- Nếu bắt được vài con ma về nghiên cứu thì quả thực trên đời này
không còn chuyện gì thú bằng.
Ông Lâm đã có lần cảnh cáo nàng:
- Con tưởng ma quỉ là một con ếch, con nhái gì mà để cho con muốn
bắt thì bắt, muốn nhào, muốn nặn gì thì nặn hay sao?
Những lần như vậy, Thảo chỉ cười khúc khích, ôm lấy cha cho ông bớt
lo lắng vì sở thích kỳ quặc của nàng, và rồi sự say mê nghiên cứu
về thế giới vô hình trong lòng nàng lại càng trở nên mãnh liệt hơn
nữa. Mấy tuần lễ trước, Thảo đem chuyện bắt một con ma về nghiên
cứu bàn với Đinh. Khi nghe ý kiến của Thảo, Đinh sung sướng bảo
nàng:
- Đó là điều anh hằng mong ước từ hơn mười năm nay, nhưng chưa có
cơ hội để thực hiện. Và vừa rồi anh mới tìm ra được một tay có thể
bắt ma.
Thảo nôn nóng hỏi:
- Có người bản lãnh cao cường như vậy thực sao?
Đinh mỉm cười.
- Anh cũng chưa biết chắc, vì mới chỉ nghe người ta nói nhưng ông
ta không chịu gặp mặt anh.
- Ông ta tên gì hở anh?
- Ông ấy tên là Sô.
- Vậy ai nói cho anh biết ông ta có tài như vậy?
- À một thằng ghiền thuốc phiện tên Cư.
- Con người này như thế nào?
- Y là một tay lang bạt kỳ hồ. Một thứ dân chơi bất cứ cái gì cũng
dám làm, và biết nhiều về những điều ít người biết tới.
- Anh gặp hắn ở đâu?
- À do một người bạn cũng ghiền thuốc phiện như thằng Cư giới
thiệu.
- Rồi kết quả ra sao?
- Anh đã có ngày giờ nhận món hàng ấy và cũng đã trả công cho thằng
Cư chút ít từ hôm trước.
- Anh có chắc là mình không bị gạt không?
- Tiếp xúc với những hạng người này làm sao có thể tin tưởng trăm
phần trăm được. Nhưng ít nhất mình cũng có chút hy vọng.
Thảo mỉm cười, ôm lấy người yêu, cắn nhè nhẹ vô cổ chàng, thì
thào:
- Nhất định ngày đó em cũng sẽ tới nơi anh hẹn để xem mặt mũi tụi
này ra sao.
Đinh vừa định nói thì miệng chàng đã bị môi Thảo tràn ngập. Cứ mỗi
lần Thảo cắn lên má chàng là người Đinh nóng lên ngay, và thế nào
sau đó Thảo cũng đi xa hơn nữa. Nhiều lúc chàng thấy hình như mình
là người bị động trong vấn đề tình ái. ở thời gian này, thường
thường người con trai luôn lưôn là ké chủ động và tán ưnh phái nữ.
Không hiểu sao chàng lại để Thảo dẫn dắt vào thú đam mê một cách tự
nguyện như vậy. Hình như trong cuộc tình này có sự đảo lộn trạng
thái bình thường. Thảo thì xông xáo nhưđàn ông, còn chàng lại rụt
rè như con gái.
Có lẽ tính tình Thảo ngổ ngáo như vậy vì nàng là con gái duy nhất
trong gia đình. Lại chỉ sống với cha từ lúc lọt lòng nên cái gì
nàng muốn là Thảo làm liền, chứ không câu nệ nam nữ. Còn Đinh thì
lại trái ngược. Chàng là con trai út trong một gia đình thật đông
con. Có lẽ tính nhút nhát của chàng phát xuất từ cuộc sống chung
đụng với các anh chị. Ai bảo gì làm nấy, và hầu như tất cả mọi thứ
Đinh đều được các anh chị giúp đỡ ngay từ nhỏ, và lúc nào cũng coi
chàng như một đứa bé con, mặc dù sau này Đinh đã trưởng thành mà
đối với các anh chị, Đinh vẫn bị mọi người chiếu cốnhư là một đứa
trẻ nhỏ.
Khi cặp với Thảo, mặc dù chàng lớn hơn nàng tới hai tuổi, nhưng
Thảo vẫn lấn lướt chàng trong mọi vấn đề Những khi nàng ôm và hôn
lên môi Đinh. Chàng luôn luôn nhắm mắt lại, ngả mình xuống giường
để Thảo nằm đề lên mình chàng. Bộ ngực săn tròn của nàng ép chặt
trên mình Đinh. Phần thân thể bên dưới chà sát làm Đinh run lên, dù
cả hai còn mặc quần áo. Những lúc ấy chàng chỉ còn biết vòng tay ôm
lấy người yêu và xoa nhè nhẹ trên lưng nàng.
Bây giờ Đinh ngước mặt lên nhìn người vừa dán tấmgiấy lênchiếchộp,
và biếtngười ấy là Thảo. Chàng mừng tỡ ôm chặt chiếc hộp và để Thảo
nắm tay kéo đứng lên dưới trời mưa tầm tã. Chàng tất tưởi
nói:
- Em tới thực đúng lúc quá.
Thảo cười thực tươi.
- Phải nói hơi chậm một chút, vì anh đã nhận món hàng này xong
rồi.
Đinh thực thà, nói:
- Nếu không có em, chắc không xong rồi. Những người trao món hàng
này cho anh đã chạy hết, coi bộ họ sợ cái hộp này như một bản án tử
hình vậy đó.
Thảo choàng một tay qua hông Đinh, kéo sát chàng vô mình,
hỏi:
- Thế anh có sợ không?
- Có em tới với anh rồi còn sợ cái gì nữa.
Thảo cười khúc khích, xiết chặt vòng tay.
- Anh giỏi nịnh đầm lắm, anh làm em thương anh tới chết mất
thôi.
Đinh cười sung sướng, chàng ép sát mình vô người nàng, hai tay ôm
chặt chiếc hộp sắt. Mắt Thảo sáng lên, nàng biết chắc sẽ có cái gì
kỳ lạ trong chiếc hộp sắt đựng bánh trung thu này. Đột nhiên, một
tiếng nổ thực lớn, chiếc hộp trong tay Đinh lại rung lên, nó phát
ra một sức mạnh ghê gớn như một con ác thú đang cựa quậy trong hộp
sắt. Đinh gồng mình, cắn răng, cố ôm chặt chiếc hộp lại nhưng sức
mạnh của chiếc hộp càng ngày càng mạnh hơn, cuối cùng lại nhảy
thoátkhỏi tay chàng. Tai hại hơn nữa, nó còn hất Đinh té văng ra
khỏi vòng tay Thảo. Đinh cố chịu đau, chồm tới, chộp lấy chiếc hộp
sắt Nhưng chàng không sao giữ được nó trong tay nữa. Trời mưa càng
lớn, sấm chớp liên hồi. Ngoài đường vắng tanh không một bóng người.
Tiếng gió rít trên những ngọn cây nghe như ma quỉ hiện hồn reo
hò.
Đinh vẫn cố trườn mình bò tới chộp chiếc hộp. Chàng không kể đất
đá, bùn lầy trên con đường hẻm hôi thối này. Nhưng chiếc hộp vẫn
thoát khỏi tay chàng nhiều lần. Bây giờ Đinh mới để ý, mảnh giấy
Thảo dán lên nắp hộp khi nãy bị gió bay ra xa.
Ngay lúc ấy, Thảo cũng đã nhận biết việc gì đang xảy ra, nàng chạy
lại chụp mảnh giấy vừa bay vô một gốc cây gần đó. Vội vàng đem lại
dán lên chiếc hộp
sắt một lần nữa.
Kỳ lạ thay, chiếc hộp ngưng nhảy ngay và nằm im lìm như một chiếc
hộp bình thường dưới trời mưa đầy sấm sét. Thảo nhặt chiếc hộp lên,
quay lại bảo Đinh:
- Anh lái xe đi, để em giữ chiếc hộp này cho.
Đinh bằng lòng ngay, chàng lóp ngóp bò dậy, ra đạp xe cho máy nổ và
cho xe chạy. Thảo cũng ờã ngồi ngay ngắn phía sau. Một tay nàng giữ
chiếc hộp sắt, một tay nàng ôm ngang bụng Đinh.
- Em coi chừng té nhé.
Thảo cười hì hì, nói lớn át tiếng mưa rơi.
- Anh lo lái xe đi, em không sao đâu. Ngồi theo kiểu này té sao
được.
Thảo ngồi dạng chân theo kiểu con trai sau lưng Đinh, hai đùi nàng
kẹp chặt lấy thân xe, tay ôm cứng lấy bụng Đinh. Nàng ép sát ngực
vô lưng chàng. Hơn ai hết, Thảo biết Đinh rất thích bộ ngực núi lửa
của mình. Cũng vì vậy, mỗi khi có dịp gần gủi Đinh, Thảo thường tìm
cách cho chàng mò mẫm mà không bị mặc cảm sỗ sâng. Bây giờ Đinh có
vẻ yên tâm lái xe, không hiểu sao, cứ mỗi lần có chuyện gì xảy ra
mà có Thảo bên cạnh là chàng thấy mình bình tĩnh và yên tâm lạ
thường. Hình như ở da thịt nàng có một sinh lực trấn áp được tất cả
những trở ngại trên đời này. Đinh quay lại hỏi:
- Thảo ơi, em dán cái miếng giấy gì lên chiếc hộp đó mà nó chịu nằm
yên vậy?
- Đó là một tấm bùa thôi.
Đinh hơi ngạc nhiên hỏi:
- Khi anh học về Thần Linh Học, quả thực anh không để ý gì tới vụ
bùa ngải gì hết. Ai ngờ nó có một quyền phép mạnh mẽ như vậy
sao.
Thảo thích thú nói:
- Chiếc bùa này của thầy em đó.
- Em muốn nói thầy San, sưhuynh của ba em phải không?
Thảo gật đầu, ép má vô lưng Đinh.
- Đúng rồi, là ổng, nhưng anh đừng cho ba em biết nhe. Nếu ổng biết
em chơi bùa ngải là ổng chửi chết chứ không chơi đâu: Kể cả sưphụ
em ổng cũng không chừa nữa.
- Được rồi, anh không nói em có bùa cho ai hay biết đâu. Nhưng bây
giờ về nhà anh, chắc chắn em phải giúp anh nhiều về ba vụ bùa ngải
này rồi.
Thảo khôngnói gì, nàng chỉ cười hì hì sau lưng Đinh. Xe chạy một
lúc đã tới nhà chàng. Đây là một căn nhà cổ do cha mẹ Đinh để lại.
Các anh chị Đinh đều có gia đình và ai nấy cũng làm ăn khá giả. Bởi
vậy mọi người đều có nhà riêng, xây cất theo kiểu hiện đại, thiết
kế tối tân. Chỉ có mình Đinh là chưa có gia đình và chàng còn lang
bang nên mọi người dành cho chàng giữ căn nhà hương hỏa này. ở
chung với chàng chỉ có bố già Trung. Công việc trong nhà đều do
người thầy tớ già trung thành cáng đáng hết mọi việc. Ông coi Đinh
như con cháu nên hết sức lo liệu cho chàng đủ mọi thứ. Năm nay ông
cũng đã gần bảy mươi, những năm sau này ông trở nên chậm chạp, mặc
dầu vẫn còn rất khoẻ khoắn.
Đinh lái xe Honda của Thảo chạy qua sân, đi thẳng vô hiên sau nhà.
Chàng hơi ngạc nhiên không thấy ông Trung đâu. Chàng gọi lớn:
- Bác Trung ơi, mở cửa cho cháu, mưa ướt hết rồi. Không có ai trả
lời. Tiếng đồng hồ trong nhà vang ra, gõ đúng mười hai tiếng. Thảo
lo lắng nói:
- Trời ơi, mười hai giờ đêm rồi anh ơi.
*
* *
Cũng lúc ấy, Vinh nhấc tay coi đồng hồ, mỉm
cười:
- Nửa đêm rồi tụi bay, cho con Huệ một ngao đi, tới cử nó rồi đó.
Tiêm thuốc cho tao mà nó ngáp ngắn ngáp dài kìa.
Huệ cười khúc khích, liếc Vinh thực đ, õng ẹo nói:
- Đại ca nói xấu em rồi.
Vinh dơ tay phát mạnh vô mông của Huệ, cười khanh khách:
- Mày mà xấu gì. Tao cũng không hiểu sao thằng chồng mày nó lại đối
xử tệ với mày như vậy được chứ. Trong xóm này, chưa có con nhỏ nào
coi cho được mà tiêm thuốc khéo như mày vậy đó.
Huệ hơi lúc lắc thân mình, cái dáng làm cho bộ ngực rung rinh này,
không hiểu sao, cứ mỗi lần nàng thích thú một điều gì lại tự nhiên
làm như vậy. Huệ cũng biết, trước mắt đàn ông mà nàng làm như thế
chỉ có những thằng liệt dương mới không để ý tới khối thịt khổng lồ
vươn cao thẳng đứng lồ lộ đó.
Vừa rồi nằm nghe mưa rơi, nhớ nhà, lại thiếu thuốc cả ngày. Huệ tìm
ra đầu hẻm nói chuyện với Phu, mong gỡ gạc chút ít mua thuốc hít.
Ai ngờ gặp vụ cái hộp sắt ma quái làm cả đám chạy bạtmạng, bán sống
bán chết. Lúc ấy Huệ té lăn cù, đái cả ra quần. Nhưng rồi nàng cũng
lết được về tới nhà. Tắm rửa sạch sẽ, làm ba hột cơm nguội, định
cầm mấy ngàn của đại ca Vinh cho Phu hồi chiều, đi mua ít ngao
thuốc về hít thì Vinh và mấy người đàn em thân tín cùng tới.
Huệ bám ngạy lấy anh trùm du đãng này, vì nàng biết rằng trong mình
anh ta không có lúc nào thiếu thuốc Mà đúng như sự dự đoán của Huệ,
Vinh đã lôi ra một gói lớn, phải tới mấy chục ngàn tiền thuốc chứ
không phải ít. Sau khi biết Phu đã giao được chiếc hộp sắt cho
người Cư giới thiệu. Vinh cao hứng bảo Huệ mang bàn đèn ra cho
chàng và đàn em ngủ lại đây đêm nay hút thụốc.
Khỏi phải nói, cả Huệ và Phu cùng mừng rỡ. Phải nói đây là một ân
huệ ít khi Vinh ban phát cho ai. Nhất là cái chòi lá nhỏ xíu này
của Huệ mướn để tiếp khách thì làm sao có thể giữ chân Vinh được cơ
chứ.
Ngay cả Phu, vừa rồi không vì hốt hoảng chạy thục mạng thì chàng
cũng đã về nhà với con Tý chứ có đâu ghé qua cái chòi hôi hám này.
Vậy mà tối nay Vinh lại muốn ngủ ở đây để hút thuốc thì quả đó là
một sự hứng thú bất ngờ.
Huệ đã trổ hết nghề hầu hạ người đại ca này. Nàng nằm im tiêm thuốc
cho Vinh mà không đòi hôi một chút gì. Hơn ai hết, Huệ biết các tay
anh chị trong giới giang hồ, không bao giờ bạc đãi những đàn em
ngoan ngoãn trung thành với họ.
Vinh gối đầu lên đùi Huệ để nàng nâng dọc tẩu vô tận miệng phì phò.
Cứ mỗi ngụm khói, Huệ lại rót cho Vinh một chung trà nhỏ thực đậm.
Cũng may, gói trà Chính Thái nàng mua hồi sáng còn nguyên nên có
trà mới cho chàng. Vinh có vẻ thích thú với cách tiêm thuốc của Huệ
lắm. Tay anh chị bự này khoan khoái thấy rõ. Cũng vì vậy mà anh ta
thấy Huệ ngáp một lần là kêu đàn em lấy thuốc cho Huệ hút
ngay.
Huệ nghe Vinh bảo đàn em lấy thuốc cho nàng hút mừng rỡ. Cám ơn
Vinh rối rít. Nàng vo tròn viên thuốc, nhét vô dọc tẩu, vừa hơ lên
ngọn đèn dầu lạc thì cánh cửa bị ai đạp bật tung và một đám người
tràn vào nhà. Tiếng một người đàn bà thét lên giận dữ:
- Con đĩ ngựa, tao tốt với mày thế mà mày dám dụ anh Phu ngủ lại
đây đêm nay hay sao. Để tao lấy thẹo mày xem còn dụ dỗ được ai nữa
không.
Huệ hoảng hốt buông rơi chiếc dọctẩu xuống chiếu. Người vừa xông vô
nhà là Tý, bồ của Phu bấy lâu nay. Cô nàng này nhà cao cửa rộng,
hơi lớn tuổi và dưới trướng cũng có một số em út. Nàng cặp với Phu
hùng cứ khu xóm này. Hôm Huệ phiêu bạt tới đây, chính Tý hướng dẫn
nàng nhập làng chị em ta và để Phu huấn luyện cũng như bắt mối cho
Huệ.
Trên tay Tý đang lăm lăm cây mã tấu sáng quắc. Cô nàngvừa nhàotớiđã
dơthẳng cánh tay chém xuống. Huệ nhắm mắt lại, thét lên thảnh thốt.
Nàng không ngờ lại bị người đàn bà này đánh ghen một cách bất ngờ
và oan uổng như vậy.
Trong cơn sợ hãi cùng cực, Huệ nghe được cả tiếng thét đau đớn của
mình. Nhưng khi mở mắt ra. Nàng bàng hoàng vì thấy Tý đứng đó
nhưtrời trồng, mặt mày tái ngắt. Bàn tay trái ôm lấy tay mặt, máu
me đầm đìa. Chiếc mã tấu đã rơi xuống chân tự hồi nào. Một lưỡi dao
nhỏ, thực mỏng, ghim vô bàn tay của Tý, xuyên qua lòng bàn tay, và
lưỡi dao ló ra phía sau phản chiếu ánh đèn lấp lánh tới ghê rợn.
Mày có thấy tao nằm đây không Tý?
- Đại ca!
Miệng Tý méo sẹo, thân thể run lập cập. Nàng nói được hai chữ "đại
ca" rồi im bặt. Mấy cô gái theo sau Tý dạt ra, kêu lên thảnh
thốt:
- Trời ơi, đại ca Vinh.
Lúc ấy Vinh mới từ từ đứng dậy, không khí chết chóc bao trùm căn
phòng tới ngạt thở. Kể cả đàn em Vinh cũng im thim thíp, vì chúng
biết Vinh đã giận dữ tới cực điểm. Bây giờ, bất cứ ai nhúc nhích,
cũng có thể là mục tiêu của những lưỡi dao sắc như nước kia lao vô
cổ dễ như chơi.
Sự thực không ai biết Vinh có bao nhiêu lưỡi dao như vậy dấu trong
mình. Đã có lẩn chàng tung ra mười lưỡi dao trong một cuộc ẩu đả
với nhóm phu bến tàu tới phá một tiệm hút trong xóm. Ai cũng tưởng
là Vinh hết dao, nào ngờ khi chàng tuột từ trên mái nhà xuống, hai
tay đã lại cầm hai lưỡi dao sáng ngời làm bọn phu bến tàu chạy dài,
không bao giờ còn dám hó hé tới những chỗ làm ăn có Vinh đỡ đầu
nữa.
Tài ném dao bách phát bách trúng của Vinh cũng không ai có thể
tưởng tượng được. Vừa rồi chàng đang lim dim say thuốc khi Tý và
đám em út đạp cửa tràn vào nhà. Không ai trông thấy Vinh nhúc nhíc.
Nhưng một lưỡi dao đã ghim vào tay Tý, đánh rơi chiếc mã tấu to bản
trên tay nàng.
Bây giờ Vinh đang từ từ tiến lại gần Tý. Đám em út sau lưng nàng
mặt mày tái mét, mắt trắng dã, trợn tròn, họ sợ hãi tới cực điểm.
Mọi người đang đợi cánh tay Vinh vung lên và một lưỡi dao cứa ngang
qua cổ người đàn bà có máu ghen hoạn thư này. Vinh chỉ còn cách Tý
chừng ba bước. Bỗng hai tay Tý buông xuôi, thân hình từ từ ngã
xuống. Mọi người kinh ngạc, không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra,
nhưng cũng không ai dám nhúc nhích, mặc dù Tý đã té xuống đất cái
bịch, không còn cựa quậy nữa. Vinh nhìn xuống thân thể đẫy đà của
người đàn bà vừa hùng hùng hổ hổ kéo em út tới. Mỉm cười, lắc đầu
nói:
- Chúng mày khiêng nó về đi. Con nhỏ sợ quá sỉu đi thôi tao chưa có
làm gì nó đâu. Thằng Phu về luôn, dạy vợ cho đàng hoàng. Lần sau
tao không tha đứa nào đâu Đồ gà chết, làm tao mất hứng hết.
Bấy giờ mọi người mới nhốn nháo, kẻ bợ đầu, người ôm lưng Tý khênh
ra ngoài. Vinh quay qua bảo đám đàn em theo chàng:
- Chúng mày cũng về đi, tối nay tao ngủ ở đây.
Khi chỉ còn lại một mình Vinh và Huệ. Bấy giờ nàng mới hết sợ. Từ
trước tới giờ, Huệ chỉ được nghe người ta nói về yinh. Hôm nay nàng
mới thực sự thấy tài xuất quỉ nhập thần của chàng và uy quyền khiếp
đảm của tay anh chị chúa trùm này. Huệ thấy đây quả là cơ hội ngàn
năm một thủa cho nàng mua chuộc tình cảm con người dân chơi này.
Nàng làm bộ ôm lấy tay Vinh thỏ thẻ:
- Đại ca ơi, em sợ quá hà?
Vinh mỉm cười, vuốt tóc Huệ hỏi:
- Em sợ cái gì chứ?
Em sợ đại ca đó.
- Anh có làm gì em đâu.
Huệ ép sát thân thể vô mình Vinh, nhõng nhẽo:
- Anh dữ quá hà. Chị Tý ngang tàng như vậy mà anh chỉ nhìn một cái
là xỉu rồi, anh có biết không?
Vinh cười ha hả, khoái chí. Từ trước tới gíờ chàng vẫn biết cái uy
quyền của mình như the nào. Nhưng chưa ai nói được cho chàng nghe
sự hiển hách của bản thân mình như những lời nói của Huệ vưa rồi.
Vinh ớm lấy Huệ, nhấc bổng nàng lên, đè ngửa lên giường.
Chàng cúi sát mặt, nhìn vô mắt nàng, hỏi:
- Anh nhìn em xem có xỉu đi như con Tý không? Huệ vòng tay ôm chặt
lấy Vinh, ghì thực mạnh thân thể của chàng xuống, nàng dấu mặt sau
lưng chàng, ré lên nho nhỏ:
- Em không chịu đâu.
Thân thể nàng lúc lắc và quần áo bung ra để da thịt quện lấy thân
thể Vinh. Huệ đã nghe thấy hơi thở của tay anh chị này phì phò,
nàng lại càng tin chắc là đã tới lúc Vinh không thếnào dừng lại
được. Bàn tay Huệ luồn xuống dưới. Vinh nhướn người lên để Huệ nới
lỏng dây lưng và đạp chiếc quần của chàng xuống chân giường. Tiếng
nàng thì thào bên tai Vinh thực ngọt ngào:
- Anh ơi... đừng để ai ăn hiếp em nhé anh.
Vinh không nói gì, người chàng đã tê đi trên tấm thân êm ái của
người con gái đất Nha thành cát trắng.
Thường thường khi Đinh về tới nhà là đã thấy bõ
Trung đứng ở ngưỡng cửa đón chàng mừng rỡ. Chàng cũng không hiểu
tại sao ông bõ già này lại có thể đoán được giờ giấc chàng đi đi về
về. Cũng có lẽ vì thời khoá biểu nhất định của Đinh nên cứ khoảng
thời gian đó là ông ra cửa đón chàng chăng.
Khuôn mặt hiền hậu của ông luôn luôn tươi lên khi Đinh bước vô nhà,
nhất là khi chàng đi với Thảo, ông lại càng vui vê hơn. Hình nhưông
đã cho Thảo là người vợ thực thụ của cậu chủ nhỏ mình tự hồi nào
rồi.
Vậy mà đêm nay, thái độ của bõ Trung thực khác lạ Đinh và Thảo gọi
mãi mới thấy ông ra mở cửa. Mặt ông hầm hầm, đứng chắn ngay trước
cửa gắt gỏng:
- Cô về đi đừng có bước vô nhà này.
Thảo sững sờ, Đinh ngạc nhiên, nhìn bo Trung hỏi:
- Tại sao lại như vậy?
Bõ Trung hầm hầm nói:
- Đem tà ma, ác quỉ này đi chỗ khác, đừng làm ô uế căn nhà
này.
Ông ta trợn mắt, giọng nói run run, không hiểu vì đang sợ hãi hay
phẫn uất một điều gì. Ông trỏ vô chiếc hộp sắt, nói:
- Đừng có ai tha cái thứ này vô nhà !
Đinh thở dài, lắc đầu nói:
-Bác biếttronghộp này khôngphải là bánhTrung
Thu hay sao?
Bõ Trung hừ một tiếng, nói:
- Bánh Trung Thu mà lại cần dán bùa trị tà ma à?
Đinh hỏi vặn:
- Tại sao bác biết đó là lá bùa?
Mặt bõ Trung hơi cau lại, ông hạ giọng nói nho nhỏ nhưcực chẳng đã
phải tiếtlộ một điều ông không muốn nói.
- Ba mươi năm trước, tôi ià một thầy bùa chuyên bắt ma trừ tà. Bản
lãnh này tôi biết hơn ai hết.
Đinh nhìn ông sửng sốt hỏi:
- Tại sao từ hồi nào tới giờ bác không nói ra?
Bõ Trung hứ một tiếng như bực tức, ông gắt gỏng:
- Tại sao tôi phải nói ra chứ?
Đinh không giận, trái lại, chàng còn mừng rỡ hỏi:
- Vậy bác đã từng thấy ma rồi à?
Mặt bõ Trung càng trở nên nhăn nhún, ông nói như bị ai bóp
họng:
- Đừng... đừng nói... chuyện... này với tôi nữa... Đừng bao giờ đề
cập tới ma qủi nữa nhé... tôi... tôi...
Đinh hấp tấp nói:
- Không đâu, chúng tôi đã bắt đầu nghiên cứu rồi.
Chàng vừa dứt lời, bỗng một trận cuồng phong nổi lên, gló thổi ào
ào, xoáy tròn như một cơn lốc ác liệt. Bụi cát bay mịt mù, mùi tanh
tửi tới buồn nôn tỏa khắp. Bõ Trung hai tay ôm đầu, người ông lảo
đảo, mắt trợn ngược, mồm sùi bọp mép. Thân thể ông lắc lư kỳ dị như
người lên đồng bóng rồi từ từ té xuống đất. Ông cố nói với Đinh
điều gì nhưng âm thanh không thoát ra được khỏi cuống họng. Tay ông
run run chỉ ra ngoài cửa.
Cả Đinh và Thảo cùng hoảng hồn, lụp chụp đỡ ông vô nhà. Thấy người
ông lạnh tanh, Đinh hấp tấp nói:
- Phải đưa bác Trung vào nhà thương cấp cứu ngay mới được.
Tới sáng hômsau, Thảo và Đinh mới rời nhà thương. Bõ Trung vẫn còn
hôn mê nên phải nhập viện luôn để ở lại điều trị Hai người ra về.
Từ tối tới giờ Thảo vẫn ôm chiếc hộp sắt nên Đinh lái xe đưa Thảo
về nhà. Chàng hỏi nàng:
-Từ tối qua tới nay nó có nhúc nhích gì hay không?
Thảo lắc đầu, hỏi lại:
- Anh có biết bác Trung tại sao tự nhiên lại lâm bệnh nặng tới như
vậy không?
Anh cũng không biết, chính bác sĩ cũng chưa tìm ra bệnh tình. Bây
giờ người ta chỉ tiếp nước biển cho bác mà thôi.
Thảo hỏi:
- Theo anh nghĩ bác Trung có sao không?
Đinh cố mỉm cười như để trấn an Thảo:
- Anh đâu phải bác sĩ.
Không, không phải em muốn hỏi bệnh của bác Trung. không để Đinh trả
lời, nàng nhíu mày nói tlếp:
- Có lẽ bác Trung chẳng có bệnh gì hết!
Đinh ngơ ngác một hồi rồi chỉ chiếc hộp nói:
- Em nghi là nó à?
Thảo thở dài.
- Em cũng không biết, nhưng theo em nghĩ; chuyện này không đơn giản
đâu.
Đinh trầm ngâm một hồi mới lên tiếng.
- Chắc chiếc hộp này có ma thực!
Thảo nhướng mắt nói:
- Không lý anh cho là chiếc hộp này có iò so nên biết nhảy hay
sao?
Đinh cười khổ sở.
- Không phải vậy, nhưng anh chỉ sợ vụ này liên lụy cho em mà
thôi.
Thảo liếc Đinh một cái thực dài.
- Tại sao hôm nay anh lại tỏ ra gà chết thế. Cái gì đã làm nhụt chí
anh hùng đi như vậy hả?
Đinh cố cười gượng nói:
- Anh cũng không biết nữa. Chúng mình về nhé.
- Anh tính về đâu?
- Về nhà anh chứ còn đi đâu nữa?
- Tại sao lại chỉ có thể về nhà anh thôi hay sao?
- Em còn phải hỏi, ở nhà anh có đủ đồ nghề để nghiên cứu về thế
giới vô hình mà. Không phải chúng ta đang tìm hiểu xem trong chiếc
hộp sắt này có cái gì hay sao.
Bây g;ờ mặt trời đã lên thực cao. Thân thể Vinh rời rã, chàng không
ngờ người con gái này đã làm cho mình đê mê tới như vậy. Từ trước
tới nay, Vinh ít có khi nào để ý tới vụ ân ái xác thịt này nhiều.
Với chàng, chỉ có bàn đèn và thuốc phiện là có thể làm cho cuộc đời
lên hương thôi. Vậy mà tối qua, cái gì đã làm cho chàng quên đi hẳn
nàng Tiên Nâu mà lao mình vào thú ân ái da thịt ngút ngàn
này.
Vinh ngồi nhìn thân thể trần truồng của Huệ phơi bầy lồ lộ trước
mặt. Nàng nằm ngủ ngon lành như một con mèo say sưa trong nắng ấm.
Những đường cong trắng ngần trên da thịt mịn như lụa trải dài khắp
thân thể Huệ đẹp nhưmột bức tranh. Hơi thở đều hoà, nhấp nhô trên
bộ ngực đứng thẳng và căng tròn mới run rẩy làm sao. Vinh không
nghĩ đây là tình yêu, nhưng tại sao nó lại làm cho tâm thần chàng
giao động. Da thịt chàng nóng bỏng và lòng ham muốn ngùn ngụt.
Chàng nằm xuống, chống hai tay, ghé sát mắt vô mặt Huệ. Nhìn thực
gần; hàng mi cong cong, sống mũi nho nhỏ thẳng tắp và chiếc miệng
xinh xinh mới mời mọc làm sao. Hơi thở nàng ấm và thơmngào ngạt.
Vinh cúi xuống thấp hơn nữa, đặt nhẹ nụ hôn lên môi nàng.
Huệ hơi cựa mình, từ từ mở mắt và nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Vinh,
thì thầm:
- Cưng ơi, anh thức dậy rồi hả. Đêm qua có ngủ được không
anh?
Vinh không trả lời, cánh tay chàng vòng lại, siết chặt tấm thân đẫy
đà mê hồn ấy. Hơi thở chàng hào hển. Từ ngày mới biết ra chơi tới
giờ, chưa bao giờ Vinh gặp một người con gái nào làm chàng đấm say
như thế này. Tự nhiên chàng nghĩ tới những gì thầy Sô nói với chàng
mấy tuần trước. Nhưvậy thì tại sao người con gái này không phải là
Huệ chứ.
Vinh bất ngờ buông Huệ ra, nhổm dậy thực nhanh làm nàng nhơ
ngác.
- Cái gì vậy anh?
- Không, không có gì. Nhưng mà bỗng nhiên anh nghĩ em không thể ở
chỗ này nữa rồi.
Huệ sợ sệt hỏi:
- Sao vậy? Anh sợ chị Tý trở lạí trả thù em hả?
Vinh cười khanh khách.
- Em mới ngây thơ làm sao đâu. Con Tý có mọc đủ mười cái đầu cũng
không dám đụng tới em, nói gì nó chỉ có một cái đầu, bây giờ còn lo
giữ không nổi.
- Vậy tại sao em ở đây không được nữa hả anh?
Vinh không trả lời ngay, chàng ngồi xuống, kéo Huệ vào lòng, ôm
ngang ngực nàng, từ từ hỏi:
- Em có muốn về ở luôn với anh không?
Huệ há miệng ngạc nhiên, nàng không tin ở lỗ tai mình vừa nghe Vinh
nói câu đó, nàng hỏi lại:
- Anh nói sao?
Vinh tưởng Huệ có điều gì khó xử nên cố trấn an. Em đừng lo, từngày
biết đi chơi tới giờ, anh chưa hề bắt ép ai trao cho mình vụ tình
cảm nào cả. Trong làng chơi, mọi người nể nang anh cũng chỉ vì anh
biết cách đối xử đẹp với anh em...
Huệ biết Vinh hiểu lầm nàng nên ngắt lời chàng. Anh ơi, em sung
sướng được anh đoái thương. Thử hỏi có cô gái nào sống như trong
trường hợp em mà lại .có thể từ chối ơn huệ anh vừa nói hay không.
Nhưng mà anh nói thực chứ, đừng làm cho em mừng hụt, tội nghiệp em
nghe anh.
Vinh không ngờ Huệ lại tha thiết với chàng như vậy Ôm chặt nàng hơn
nữa, Vinh hỏi nho nhỏ:
- Về sống với anh không có đơn giản đâu. Em có sợ không?
Huệ úp mặt trên vai Vinh, sung sướng nói:
- Nếụ được chết trong tay anh bây giờ, em cũng thoả mãn.
- Trường hợp chết không được mà sống cũng không yên thì sao?
- Sao cũng được, miễn là anh yêu em là được rồi.
Vinh cười nho nhỏ.
- Chắc chắn là anh yêu em rồi, nếu không, trên đời này ai có thể
bắt thằng Vinh này làm cái gì nó không muốn cơ chứ?
- Như vậy anh nghĩ em còn sợ cái gì nữa chứ?
Vinh gật đầu tỏ ý bằng lòng, chàng trầm giọng nói:
-Nếu thế hãy để anhnói cho emnghe một chuyện quan trọng.
- Dạ, em đang chờ anh nói đây.
- Em có nghe ai nói về thầy Sô của anh chưa?
- Dạ có, trong vùng này ai mà không nghe tiếng ông ấy.
- Em nghĩ thế nào về ông ta?
- Được nghe về ông ta đủ mọi chuyện; tốt có, xấu có như hoang đường
cũng có. Tuy chưa được gặp ông ta lần nào, nhưng em luôn luôn kính
trọng ông, vì biết thầy Sô là anh họ của anh.
Vinh mỉm cười.
- Anh đâu có hỏi em chuyện đó, chỉ muốn biết em nghĩ thế nào về
những việc làm của ông ấy thôi. Em có sợ không?
Huệ cười khúc khích.
- Ông ấy có làm gì em đâu mà sợ.
- Trong trường hợp ông ấy bắt em về mổ bụng luyện bùa ngải thì
sao?
Huệ cắn nhè nhẹ vô cổ Vinh, cười hì hì.
- Nếu anh chịu thì em cũng chịu.
- Em có chắc không đó?
Huệ chìa một ngón tay ra thực trẻ con, nói:
- Chắc như bắp, ngoéo tay liền.
Vinh cười ha hả, đưa ngón tay ngoéo ngón tay Huệ:
- Tốt, tết.... như vậy thì để anh nói cho em nghe.
Huệ im lặng, nàng biết Vinh không nói chơl. Chưa ai có can đảm nói
chơi bất cứ điều gì có dính dáng tđi thầy Sô, nhất là Vinh, người
mà Huệ rõ hơn ai hết, coi thầy Sô như thần thánh, có thể nói chàng
coi ông ta Như thánh sống. Vinh bắt đầu từ từ nói:
- Cách đây ít lâu, vì phải dính vào một chuyện ân oán của anh mà
thầy Sô phải xả thân vào một chuyện thập tử nhất sinh. Cho tới bây
giờ vẫn còn trong vòng nguy hiểm. Nếu chỉ là chuyện ở đương thếnày
thì anh bất chấp, vì hơn ai hết, anh tin là những kẻ ra đời đi chơi
nhưanh không còn biết sợ là gì nữa. Nhưng những ân oán này lại
thuộc vào một thế giới khác, một thế giới vô hình, một thế giới
không có luật lệ, kể cả luật giang hồ. ở đâ.y chỉ có mạnh được yếu
thua, sống chết nhờ tài phép của mình cũng như công phu tu luyện.
Cũng vì để giữ mình và vươn lên trong thế gỉới này, tụi anh không
còn một giải pháp nào hay hơn là phải luyện một bửu bối thật linh
hiển, còn khó hơn cả việc dời non lấp biển. Cuối cùng rồi thầy Sô
đã quyết định bằng mọi giá, phải luyện cho bằng được một con Thiên
Linh Cái. Chỉ có con ThiênLinh Cái mới bảo toàn được mạng sống cho
anh và cả thầy Sô nữa. Nếu thất bại là kể như tính mạng của cả hai
đã được an bài.
Huệ nóng lòng hỏi: .
- Con Thiên Linh Cái là con gì mà lợi hại như vậy hả anh?
Vnh gật gù, nói:
- Thiên Linh Cái là một linh vật do người đàn ông ngủ với đàn bà
cho có thai, rồi trục cái bào thai ấy ra luyện nó thành một sinh
vật, có quyền phép luân lưu trong cả thế gian và địa phủ. Loài
Thiên Linh Cái này trời đất đã đặt để cho nó có những quyền phép vô
biên; đi ra ngoài luật luân thường của tạo hóa. Nó vào tay người
hiền luyện được thì như thần nhưthánh. Vào tay người ác điều khiển
thì như ma nhưquỉ. Biến hoá không sao lường được.
Huệ run run hỏi:
- Anh muốn em giúp anh luyện con Thiên Linh
- Cái đó phải không?
Vinh gật đầu nhè nhẹ, nhìn Huệ như dò hỏi. Thấy vậy Huệ nói ngay,
không một chút do dự.
- Tưởng gì, một cái bào thai có đáng gì cho em phải do dự chứ. Miễn
là anh đối đãi với em như bát nước đầy thì còn gì phải suy nghĩ
nữa. Nếu chỉ có thế mà giữ được tính mạng của anh và thầy Sô thì
cho dù mười cái bào thai em cũng dám hy sinh cho các anh.
Vinh mừng rỡ, chàng không ngờ Huệ lại mau mắn như vậy. Phải nói với
tư cách của Vinh bây giờ, muốn ngủ với cô gái giang hồ nào cho có
thai để luyện Thiên Linh Cái mà không được. Nhưng tìm được một
người thực tâm tình nguyện như Huệ không phải là dễ.
Khổ nhất là con Thiên Linh Cái này không thể nào dùng bất cứ bào
thai nào cũng được. Thầy Sô đã dặn đi dặn lại là phải tạo được nó
trong một tình cảm tối thiểu là hai người phải thích nhau, và có
hứng thú trong cuộc tình ân ái nữa. Tối qua, không hiểu sao, tự
nhiên ngủ với Huệ, chàng cảm thấy mê mẩn thực sự. Đó là điều làm
Vinh ngạc nhiên. Vì từ trước tới nay, khi làm tình với một con bé
nào, mặc dù còn trinh tiết hay đẹp đẽ cách mấy, Vinh cũng chỉ đối
xử như một lúc hứng thú qua đường: Chàng chưa bao giờ có ý tưởng
sống chung với đứa nào trong những người con gái giang hồ từng ôm
ấp trong tay.
Vậy mà đêm qua, Huệ đã làm chàng ngây ngất. Những run rẩy tận cùng
xương tủy bật ra như bất tận. Hình như ở da thịt và con người Huệ
có một mãnh lực gì hấp dẫn cả linh hồn và thể xác Vinh vào vòng ân
ái say mê. Phải chăng sốtrời đặt để cho chàng gặp nàng. Vinh mừng
vô hạn. Nhất định nàng phải có con với chàng. Vinh cúi xuống hôn
lên bụng Huệ thì thào:
- Từ hôm nay trở đi, em không được uống thuốc ngừa thai nữa nghe
không.
Huệ sung sướng ép sát mình vô thân thể Vinh. Nàng nhìn thấy một
tương lai sáng lạng hơn những ngày chui rúc trong cái chòi hôi hám
này. Và chắc chắn còn thoải mái và huy hoàng ngàn lần hơn khi ở với
thằng chồng vũ phu, say sưa tối ngày, đánh đập, khảo tiền Huệ để đi
nướng vào chốn đỏ đen nữa.
Những điều người ta nói về thầy Sô chỉ như những anh mù sờ voi. Sự
thực con người và cuộc sống của ông ta có muôn vẻ muôn dạng. Ông
sống âm thầm một mình trong căn nhà ba gian hai trái ngay sát cạnh
nghĩa địa lớn nhất ở khu vực Cầu Hàn này. Hình như cả khu đất này
là của ông, và ông cũng không cho ai trồng trọt gì. Nhiều người
tưởng đó là đất vô chủ nên lén lút đem thân nhân ra chôn cất đại ở
đây Trước còn ít, sau cứ ai có thân nhân chết là đem ra đó chôn, vì
họ không thấy chủ đất nói gì, cũng như ở đây chẳng có đồn bót gì
cả, nó như một khu đất hoang, cây cỏ mọc tứ tung, rậm rạp và hoang
vấng.
Luật lệ chôn cấtbây giờ thậtphiền toái; nào là giấy khai tử. Nào là
giấy chứng nhận của bác sĩvề căn bệnh gì mà chết. Nào là thủ tục
nhà quàng của sở vệ sinh thành phố. Cũng vì vậy, những người dân
lao động bần hàn quanh vùng này không thể nào có đủ sức lo chu toàn
cho thân nhân khi qua đời. Bởi vậy, khu đất của thầy Sô càng ngày
càng nhiều thân chủ. Có người biết ông là chủ đất nên tới nói với
ông cho chôn cất, có người chẳng biết ông là ai, thấy người ta chôn
được thì mình cũng cứ đem thân nhân ra đó chôn đại.
Thầy Sô chưa hề cấm cản ai, và cũng chưa hề từ chối người nào tới
hỏi ông chôn cất thân nhân. Ông sống âm thầm như một bóng ma. Có
khi người ta thấy
ông đi đi về về hàng ngày. Cũng có khi hàng tháng không ai thấy ông
đâu.
Lắm lúc người ta thấy ông ngồi thả câu cả ngày dưới chân Cầu Hàn
hay bờ mương gần đó. Đầu tóc ông hình như không bao giờ cạo. Bộ râu
năm chòm lê thê
và bờ tóc ông đen cháy, dài lượt thượt, được búi tó như một củ hành
tây to tướng trên đỉnh đầu.
Quần áo rộng lùng thùng, đủ kiểu, đủ thời. Trông rất lam lũ nhưng
lại thực sạch sẽ. Tuy nhiên, có một mùi kỳ lạ, khó hiểu. Nếu có
người chưa hiểu ông là ai,
chắc chắn không bao giờ dám bắt chuyện hoặc làm quen vì tướng hình
kỳ dị của ông. Nhưng khi đã nói chuyện với ông rồi, người ta lại
tôn kính ông rất mực.
Ông ăn nói hiền hoà và tỏ ra uyên thâm kinh sử. Không ai biết ông
học ở đâu và xuất thân ở chốn nào. Những sách vở ông cầm nơi tay
toàn là loại sách chép tay có lẽ từ triều đại các vua chúa ngày
xưa, có sơn son thiếp vàng và bằng ngôn ngữ gì không ai hiểu
cả.
Những người thân chung quanh ông, có lẽ chỉ có Vinh là người duy
nhất coi ông như bực sư phụ. Mọi ngửời đều biết Vinh là em họ ông,
nhưng sự thực, mối liên hệ giữa ông và Vinh chẳng có họ hàng gì.
Danh xưng em họ chỉ là chính Vinh nói ra cũng như thầy Sô không bao
giờ đính chính. Có lẽ cả hai cùng muốn dựa vào nhau để có một cuộc
sống an bình trong cái xã hội phiền phức và hỗn tạp này.
Tối hôm đó, Vinh đem Huệ qua nhà thầy Sô. Vừa bước vô sân, nàng đã
ngửi thấy mùi trầm hương thơm ngát. Con chó mực chạy ra vẫy đuôi
mừng Vinh như một người quen thân của nó. Vinh vỗ đầu con vật,
hỏi:
- Thầy Sô có nhà không hả mày?
Con vật kêu ư ử dụi đầu vô chân chàng, Vinh ngồi xuống ôm lấy, cười
hì hì bảo Huệ:
- Con chó này khoái anh khinh khủng, hễ lúc nào tới là nó cũng quấn
quýt bên chân anh mừng rỡ như vậy đó.
- Anh có qua đây thường không?
- Mấy tháng nay, hầu như ngày nào anh cũng qua đây vì cái vụ phiền
phức của anh vừa nói với em sáng nay đó.
- Hèn gì con chó này không khoái anh là phải rồi. Không phải đâu,
tùy từng người đó em. Chính thầy Sô cũng phải ngạc nhiên vì không
hiểu tại sao con Mực nó khoái anh như vậy.
Huệ vừa định nói đã nghe có tiếng thầy Sô trầm ấm, không hiểu ông
tới trước mặt hai người từ hồi nào.
- Đúng rồi, con chó Mực của tôi mà nó khoái chú em này hơn thằng
chủ nó mới lạ lùng chứ.
Vinh ngước mắt lên cười hì hì.
- Nếu vậy thì cũng có ngày em bắt cóc con chó này cho thầy
coi.
Không trả lời Vinh, thầy Sô lại quay qua Huệ, hỏi:
- Còn cô nào đây?
Vinh đứng dậy, nắm tay Huệ nói:
- Thưa thầy, đây là em Huệ. Để vô nhà em nói với thầy chuyện của
nàng.
Thầy Sô gật đầu nhìn Huệ thực nhanh từ đầu tới chân, rồi quay trở
lại, thủng thẳng đi vô nhà. Huệ và Vinh lẽo đẽo theo sau, con chó
Mực cuốn quít bên chân Vinh. Huệ đưa tay vỗ nhe nhẹ vô đầunó, con
chó ngước mặt, liếm vô tay nàng làm Huệ hoảng hồn, rụt tay lại,
cười khúc khích.
Vô tới trong, Huệ bàng hoàng vì có cảm tưởng như bước vào chính
điện của một ngôi chùa lớn, chứ không phải là phòng khách của một
căn nhà hẻo lánh ở giữa chốn tha ma nghĩa địa này. Điểm đặc biệt là
các tượng tại đây hình nhưkhông giống với các tượng ở các chùa
chiền khác. Bỗng Huệ nhận ra một điều, nàng thích thú hỏi nhỏ
Vinh:
- Có phải thầy Sô người Chàm không anh?
Vinh ngạc nhiên, không hiểu tại sao Huệ hỏi như vậy. Trong khi đó,
thầy Sô quay lại, mở to mắt nhìn nàng, hỏi:
- Cô em này người ở đâu?
Huệ rụt rè trả lời:
- Dạ, thưa con sanh tại Nha Trang.
Thầy Sô mỉm cười, gật gù:
- À, thì ra thế. Cô cũng tinh mắt lắm.
Vinh không hiểu gì, hỏi:
- Bộ thầy người Chàm thực hả?
Thầy Sô lại gật gù, nói:
- Không, ta không phải là người Chàm, nhưng cô em này là dân Nha
Trang nên cũng có chút hiểu biết.
- Có lẽ cô ấy nhìn thấy bàn thờ Tổ của tôi nên đoán gần ra gốc gác
của tôi thôi.
Huệ hơi đỏ mặt, ấp úng:
- Dạ, thưa thầy con nói đại thôi. Bị từ hồi nhỏ con hay lên những
ngọn tháp Chàm chơi, và có tới Viện Bảo Tàng người Chàm thường nên
thấy những bức tượng ở đó giống như trên bàn thờ này. Bởi vậy con
mới nói đại, chứ có biết gì đâu.
Khuôn mặt nhăn nheo đen đúa của thầy Sô lộ vẻ vui mừng. Ông nhìn
Vinh hỏi:
-Tối nay ta phải tụng kinh sớm, vậy em có chuyện gì cần
không?
Vinh kéo Huệ ngồi sát vô mình dưới chiếc chiếu trải bên bàn thờ,
chàng từ từ nói:
- Thưa thầy, chuyện con Thiên Linh Cái.
Thầy Sô nhìn Huệ thực nhanh, đưa tay nhưcó ý cản Vinh.
- Chuyện ấy để lúc khác nói được không?
Vinh biết thầy Sô định nói gì, chàng nhìn Huệ mỉm cười:
- Thưa thầy, em đem Huệ tới đây là để bàn với thầy về chuyện đó.
Nàng có đầy đủ tất cả những điều kiện mà chúng mình đang tìm
kiếm.
Thầy Sô nhìnVinhchâmbẩm, vừacó vẻ ngạcnhiên, vừa có vẻ thích thú.
Ông nắm lấy tay chàng, nói thực nhanh:
- Em hãy nói cho ta nghe xem nào. Nếu quả như vậy thì thời kinh tối
nay cũng không cần thiết nữa, ta đang cầu xin cho chúng mình may
mắn về chuyện này
thôi.
Vinh từ từ kể lại hết đầu đuôi câu chuyện tối qua và những gì Huệ
và chàng bàn tính với nhau ngày hôm nay trước khi đưa nàng qua đây.
Nghe xong, thầy Sô
hớn hở nói:
- Như vậy thì trời giúp ta rồi. Xin cảm tạ liệt tổ liệt tông đã
không phụ lòng kẻ hèn mọn này cầu xin mấy bữa nay.
Thầy Sô vừa nói xong, bỗng có tiếng quạ rít lên nghe thực chói tai.
Mọi người bàng hoàng nhìn ra sân. Con chó Mực sù lông lao ra phía
ngoài sủa dữ dội.
Chỉ một lúc sau, một đám người ào vô nhà. Họ toàn là những cô gái
giang hồ, em út của Tý. Thầy Sô nhíu mày im lặng chờ đợi. Mặt Vinh
chai lại, hai lưỡi dao bay không biết từ đâu tuột vô tay chàng sáng
lấp lánh. Huệ sợ hãi lui ra sau lưng Vinh.
Một cô gái nhìn thấy Vinh tỏ ra mừng rỡ, quay ra ngoài gọi
lớn:
- Chị Tý ơi, lại có cả anh Vinh ở đây nữa nè.
Tý từ ngoài chạy ào vô như một cơn lốc. Tay nàng còn băng trắng
toát, một sợi dây cột lên cổ như để giữ cho cánh tay khỏi đau nhức.
Đầu tớc Tý bù sù như vừa
đi đánh ghen ở đâu về. Hai mắt mới đây mà đã hõm sâu như mất ngủ
nhiều đêm, mặt mày hốc hác.
Vô tới giữa nhà, Tý lật đật quì xuống lạy nhưtế sao và tự nhiên
khóc rống lên như nhà có người chết. Vinh sững sờ, không biết
chuyện gì đã xảy ra và những người
này muốn gì. Chàng nhíu mày hỏi:
- Mày làm cái trò gì đó hả Tý. Thằng Phu đâu rồi? Tý không trả lời
câu hỏi của Vinh, càng khóc lớn hơn. Chàng bực mình thét lên:
- Tụi mày diễn cái tuồng gì đây hả?
Thấy Tý vẫn lạy như tế sao dưới đất và khóc lóc thảm thiết, biết
nàng không thể nào trả lời ngay câu hỏi của m~nh được, Vinh cầm dao
trỏ vô mặt một cô
gái đứng gần đó quát:
- Chuyện gì? Nói!
Cô gái run lẩy bẩy, mặtmày xanh xám, nói như một cái máy:
- Anh Phu và cả anh Cư nữa... chết rồi!
Vinh chưng hửng, chàng như người chết đứng. Đầu óc choáng váng,
chàng nghĩ ngay tới ~ghiếc hộp sắt. Đưa mắt nhìn thầy Sô. Thấy vậy,
ông hỏi ngay:
- Có chuyện gì, người chết tên Phu và Cư là ai vậy?
- Phu là người em nhờ trao chiếc hộp sắt của thầy cho người thằng
Cư bắt mối.
Người thầy Sô cũngrun lên thấyrõ, ông trầm giọng, trỏ Tý hỏi:
- Còn cô này là ai?
- Dạ thưa thầy, nó là bạn gái của thằng Phu. Người mà lúc nãy em
nói chuyện với thầy tới nhà con Huệ bắt ghen đó.
Thầy Sô từ từ ngồi xuống bên cạnh Tý. Mọi người cũng lục đục ngồi
chung quanh ông; Mấy đứa em út Tý ngồi sau lưng nàng, còn Vinh và
Huệ ngồi cạnh thầy Sô. Đặt một tay lên vai Tý, ông từ tốn
hỏi:
- Cô tới đây để làm gì. Cứ bình tĩnh nói cho ta nghe, nếu có thể
làm được gì cho cô, ta không từ chối đâu.
Tý lấy tay quẹt nước mắt, nàng vừa khóc lóc thảm thiết đó đã lấy
lại bình tĩnh thực mau. Nét mặt nàng bây giờ không phải là của
người đau khổ có thân nhân vừa chết, nhưng có vẻ là một nạn nhân
đang trong cơn khủng khoảng tinh thần. Nàng nắm lấy tay thầy Sô
khẩn khoảng nói một hơi.
- Thưa thầy giúp con, không hiểu tại sao, tự nhiên anh Phu lăn đùng
ra chết ở nhà trong, rồi tụi con chưa hết cơn hoảng hốt thì anh Cư
ở đâu vô nhà nhảy lên mấy cái chết luôn tại nhà ngoài. Nhà con là
chỗ làm ăn, bây giờ chuyện này mà lộ ra ngoài thì hết đường sống.
Bởi vậy, chúng con đem hai cái thây ma qua đây xin thầy cho chôn
lén chỗ nào cũng được. Thầy muốn bao nhiêu chúng con cũng xin chung
đủ cho thầy. Nếu chuyện này tới tai nhà chức trách thì phiền phức
lắm. Họ sẽ kêu lên kêu xuống, điều tra này nọ, làm sao chúng con
còn có thể làm ăn ở xóm này được nữa chứ.
Hơn ai hết, thầy Sô đã linh cảm được chuyện gì xảy ra cho hai kẻ
bất hạnh vừa qua đời. Nhưng ông không nói gì, chỉ nhìn Vinh như
hiểu biết. Còn Huệ ngồi sau lưng ông lại nghĩ khác, nàng thấy cái
chết của Phu và Cư có nhiều nghi vấn nên hỏi:
- Nếu trong trường hợp em là chị, và chị là mọi người ngồi chung
quanh đây thì chị có nghĩ em là thủ phạm giết người và đang nm cách
phi tang hay không?
Nghe Huệ hỏi, Tý nhảy lên như đỉa phải vôi. Nàng rên rỉ:
- Em lạy chị Huệ, nếu tối qua em có lỗi với chị, xin chị tha thứ
cho em nhờ, thực tình em làm sao dám đụng tới một sợi lông của anh
Phu và anh Cư, chứ nói gì dám giết các anh đó. Xin chị nghĩ lại tội
nghiệp cho em.
Thầy Sô thấy vậy hỏi:
- Vậy cô phải nói rõ cho ta biết sự việc xảy ra như thế nào?
Tý lật đật nói:
- Dạ thưa thầy. Tối qua, khi mấy đứa em khiêng con từnhà chị Huệ
về, con không biết gì. Tới khi chúng bắt gió cho con tỉnh ỉại độ
vài phút thì anh Phu về. Anh ấy lôi con vô phòng đánh con mấy cái
bạt tai. Thú thực, con cũng có nắm áo anh ấy đôi co, cãi cọ một
chút rồi... Rồi không hiểu sao, anh ấy tự nhiên đưa tay lên cổ ảnh,
bóp tới le lưỡi chết tại trận.
Huệ cười hì hì:
- Có tin được không? Sao tự nhiên lại tự bóp cổ tới chết một cách
dễ dàng quá vậy?
Tý quay qua Huệ, miệng buồn méo xẹo, không nói được lời nào. Thầy
Sô lại hỏi:
- Rồi sao nữa?
Tý lật đật nói:
- Dạ... dạ, quả thực con không dán nói dối thầy một câu nào. Nếu có
gì gian dối, xin cho trời tru đất diệt con cũng mát lòng nữa.
Thầy Sô gật đầu, nói:
- Được rồi, chuyện đâu còn đó. Khi thằng Phu chết rồi ra sao
nữa?
- Dạ, lúc đầu con tưởng anh ấy d()n chơi, nên chỉ đứng nhìn. Đến
khi anh ấy té xuống cái đụi, con mới hoảng hồn la lên cho mấy đứa
em vô coi thì anh ấy đã
chết rồi.
- Thế còn cái chết của thằng Cư nào đó nữa xảy ra như thế
nào?
Tý lại sụt sịt nói:
- Dạ... dạ, thưa thầy. Lúc ấy con sợ quá. Con Lan nó lại hốt hoảng
vì thấy anh Phu chết kỳ cục quá nên la lên và chạy ra nhà ngoài
tính gọi xe cứu thương. Con chạy theo níu nó lại thì anh Cưở ngoài
hốt hoảng chạy vô Tự nhiên vừa gặp mặt con là nhảy lên mấy cái như
có ai nắm tóc gặt lại phía sau rồi sùi bọt mép chết liền. Huệ kêu
"á" lên mộttiếng làm tất cả quay lại nhìn nàng. Lúc ấy tựnhiên gió
ở đâu thổi lên lồng lộng, đèn nến trên bàn thờ chớp tắt liên hồi
tới rợn người. Con chó Mực ngoài sân bỗng tru lên nhưchó rừng. Một
con quạ đen thực lớn từ ngoài bay vào nhà đậu trên vai thầy Sô nó
rít lên những tiếng nghe chát tai.
Thầy Sô vội vã đứng dậy. Hai tay ông chắp trước ngực, ông rít lên
một tiếng nho nhỏ, tức thì con quạ đen bay vọt ra ngoài sân. Gió
ngừng thổi, đèn nến lại cháy sáng và con chó Mực ở ngoài cũng chạy
vô nằm dưới chân ông.
Huệ ôm lấy Vinh thở hổn hển nói:
- Em sợ quá anh Vinh ơi.
Vinh nắm lấy tay nàng hỏi:
- Em sợ cái gì?
Lúc nãy em thấy hình như có ai đứng ngoài cửa, thò tay vô đây tính
bóp cổ em. Cánh tay ấy vươn dài ra như cây sào.
Tý nghe Huệ nói, nhảy lại ôm chầm lấy thầy Sô, run lẩy bẩy, rên
tỉ:
- Thầy ơi thầy bây giờ làm sao đây. Chị Huệ có nói thực không hả
thầy.
Thầy Sô gật đầu nhe nhẹ, nói:
- Cô Huệ không nói láo đâu. Có phải cô đã đem cả hai cái xác qua
đây rồi phải không?
Tý run rẩy.
- Dạ... dạ, con để ở dưới ghe sau nhà.
Thầy Sô thở dài, nói:
- Nếu vậy chúng mình phải ra đó coi xem sao.
Nói xong, ông đi ra ngoài ngay, mọi người líu ríu theo sau ông tới
con lạch sau nhà. Bỗng từ xa xa, có tiếng máy ca nô nổ ròn và mấy
ngọn đèn pha từ trên ca nô quét sáng cả một vùng. Vinh thét
lên:
- Không ổn rồi, cảnh sát tới bắt tụi mày đó, trốn mau.
Nói xong, Vinh chạy thực mau tới chỗ chiếc ghe đang cột,.vội vàng
tháo giây thực nhanh, đẩy chiếc ghe ra giữa lòng lạch. Chàng cũng
leo lên ghe chống sào cho chiếc ghe lao đi thực nhanh theo giòng
nước đang lên, chạy miết vô trong. Khi thấy ánh đèn pha cũng đã gần
kề và chiếc ghe đã rời xa nhà thầy Sô một quãng khá xa, Vinh nhảy
ùm xuống lạch bơi vô bờ, chạy ngược vô bãi tha ma lẩn trốn đi thực
nhanh.
Trong khi đó, thầy Sô dẫn đám con gái chạy ngược về nhà. Qua một
khúc quanh, ông bảo mọi người:
- Các cô hãy chạy thực mau về phía trước, càng xa càng tôt. Núp sau
đám dừa nước phía bên kia thì không ai thấy được. Ta biết thế nào
cảnh sát cũng xét nhà. Chắc là có ai đi báo rồi.
Tý dậm chân than trời:
- Thôi chết rồi, con vợ thằng Cư chứ còn ai vào đây nữa. Lúc nãy
bảo nó đi chung, nó không chịu, thì ra cọn đ ngựa đó ở nhà đi báo
cảnh sát, chứ có ai biết mình đem xác chết qua đây đâu.
Thầy Sô thấy cảnh sát đã tới gần, dục mọi người:
- Thôi chạy đi, chuyện đâu còn đó. Chút nữa tính sau. Đừng ai để
cho cảnh sát bắt được là ở tù không có ngày ra đâu. Tội sát nhân
đó.
Đúng nhưdự đoán của thầy Sô, toán cầnh sát lái ca nô tới nơi, họ
thấy chiếc ghe trôi lờ lững phía trước nên rượt theo, ngay lúc ấy
Vinh từ trên ghe nhảy xuống,
bơi vô bờ. Cảnh sát bắn ngay mấy phát súng thị uy, nhưng Vinh đã
chạy mất. Họ cho ca nô kè lại sát chiếc ghe và kéo về.
Khi đi ngang qua chỗ Tý cột ghe lúc nãy. Cảnh sát cho ca nô dừng
lại. Hai viên Cảnh sát nhảy lên bờ tới nhà thầy Sô. Lúc ấy ông đã
tắt hết đèn, làm bộ vừa ngủ dậy. Cảnh sát xét sổ gia đình, lục lọi
một lúc không thấy gì nên trở ra.
Khi cảnh sát rút đi một hồi thực lâu, Vinh lò dò từ sau nhà bước
vô. Mấy người con gái cũng từ gò mả phía trước trở về nhà.
Vinh bước vô nhà ngồi trước mặt thầy Sô, nói:
- Thầy ơi, em thấy vụ này không xong rồi. Cảnh sát mang hai chiếc
thây ma chết vì bị bóp cổ về, họ phải điều tra và chắc chắn con Tý
sẽ bị bắt chứ không thế nào họ để yên được đâu. Hai mạng người chứ
có phải chơi đâu.
Thầy Sô gật đầu, nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Tý run lẩy bẩy, níu tay thầy Sô hỏi:
- Thầy ơi con phải làm sao bây giờ?
Im lặng một lúc, thầy Sô nói nho nhỏ:
- Còn biết làm sao bây giờ chứ. Đây là chuyện luật pháp, ta e cô
khó có thể nào biện bạch được tội sát nhân này.
- Thầy ơi, thầy biết mà, con đâu có giết người.
Thầy Sô lắc đầu.
- Ở tòa án đâu có gì đơn giản và dễ dàng như vậy. Ai làm chứng cho
cô không giết người. Nhất là cái cô gì vợ anh Cư đó đã đi báo và họ
lại nm được xác chết ở đây trên đường-cô đang đem đi phi tang thì
còn chối làm sao được.
Vinh nhìn Tý nói:
- Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách thôi. Chỉ còn nước trốn là
yên. Nếu không muốn ở tù, chưa nói tới tội tử hình cũng không
chừng. Vì con Tý đã có nhiều tiền án tội chứa gái mãi dâm và đánh
lộn rồi?
Bỗng nhiên Tý chồn lên, ôm cứng lấy thầy Sô, rên rỉ:
- Thầy ơi... thương con. Xin cho con trốn ở đây chứcon biết đi đâu
bây giờ. Để con bảo mấy đứa chúng nó về nhà lấy hết tiền bạc vòng
vàng đem cho thầy. Xin thầy cho con ở đây. Bây giờ về là chắc chết
hết cả đám thôi.
Mấy cô gái nghe Tý nói cũng rộn lên, ngồi sát vô thầy Sô hơn nữa.
Một cô sợ hãi nói:
- Chị Tý ơi, em không dám về nhà nữa đâu.
Tý càng bám lấy thầy Sô hơn nữa, nàng rên rỉ:
Bây giờ tụi con phải làm sao hả thầy?
- Còn biết làm sao được nữa, thôi thì cứ ở tạm đây ít bữa đi rồi
tới đâu hay tới đó.
Thầy Sô vừa nói xong, mấy cô gái đi theo Tý đều
nhao nhao lên.
- Thầy ơi, con cũng ở lại đây luôn nhe.
- Con nữa, nhe thầy.
- Con cũng ở lại nữa.
Thầy Sô nghe mấy cô gái nhao nhao đòi ở lại nhà mình, chợt nghĩ tới
cuốn sách ông đào được dưới một ngôi cổ mộ mấy tháng trước, nói về
một thầy pháp đã luyện được một loại Nữ Quỉ Dâm Tnh. Bây giờ lại có
bốn người con gái này bên mình ông, lo gì không lợi dụng được họ để
luyện một mớ quỉ' cái này kia chớ. Loại này có ghi trong cuốn sách
đó đâu có thua gì Thiên Linh Cái, mà lại dễ luyện hơn nhiều. Với
Thiên Linh Cái ông phải ngủ vđi đàn bà cho có con, rồi trục ra mà
luyện. Còn với Nữ Qủi Dâm Tnh, chỉ việc làm cho những oan hồn người
con gái trước khi chết đi vào con đường khát vọng ân ái điên loạn
là thành công rồi.
Trong tình trạng nguy ngập và cấp bách trước mắt, nếu kiếm đàn bà
mà làm tình cho có thai để luyện Thiên Linh Cái, không chừng ông đã
ra người thiên cổ rồi. Hơn thế nữa, ở tuổi này chưa chắc gì ông đã
có thể làm cho đàn bà mang thai được. Và cho dù họ có mang thai với
ông, cái tình cảm khô cằn của đời ông làm sao có thể hun đúc lên
một tình yêu trai gái, để mà luyện được Thiên Linh Cái đây.
Bởi vậy, tự nhiên ông nghĩ tới giải pháp lấy độc trị độc Con ma đực
kia không vì tình si mà đang lăn xả vào cứu con ma cái bồ nó đó hay
sao. Bây giờ luyện được những con Nữ Qủi Dâm l['ình đi chiêu dụ con
ma đực kia không phải là thượng sách à. Dù cho oan hồn kia có kinh
khủng tới đâu, với đám ma Nữ Quỉ Dâm Tình của ông luyện thành, cũng
có thể mê hoặc con ma đực kia một cách dễ dàng. Hay ít nhất, cũng
kéo được một thời gian đủ để có thì giờ cho người em kết nghĩa của
ông và Huệ luyện thành một con Thiên Linh Cái.
Nhưng cái khó khăn bao giờ cũng là bước khởi đầu. Làm sao cho những
người đàn bà này chịu tiếp tay với ông đây!!!
Có lẽ bây giờ phải quá nửa đêm rồi, trăng sáng thật lờ mờ, Vinh nắm
tay Huệ dắt ra đám gò mả sát bên con lạch ngồi tâm tình. Qua những
chuyện xảy ra rồn tập vừa rồi, Vinh muốn tìm ra một nơi thực yên
tĩnh để ngồi bên Huệ. Cả đám chị em con Tý bám vô thầy Sô khóc lóc
ỷ ôi làm chàng nhức đầu. Chúng nó thấy nhau nói, đứa này tiếp tới
đứa kia không bao giờ hết chuyện thì làm sao ngủ nghê gì được
nữa.
Chàng nhìn lên bầu trời u ám, mảnh trăng lưỡi liềm vàng vọt khi ẩn
khi hiện trong những đám mây đen bay thực thấp.
Vinh bóp nhè nhẹ bàn tay Huệ hỏi nhỏ:
- Em có thấy lạnh không cưng?
Huệ sung sướng nép sát mình vô người Vinh hơn nữa, lắc nhẹ đầu bên
ngực chàng. Từ khi ra đời tới giờ, chưa có ai nói với nàng những
lời âu yếm và nồng nàn như vậy. Tất cả ngôn ngữ hàng ngày ập vào
tai nàng đều là những lời nói nham nhở của những kẻ bỏ tiền ra mua
vui trong chốc lát. Không hiểu có phải giờ đây nàng mới nắm được
tình yêu thực sự. Những lời nói nhẹ nhàng, nhiều khi rất tầm thường
của Vinh cũng làm Huệ rung động. Con người này hình như có một hấp
lực tình yêu tuyệt vời đối với nàng. Huệ thỏ thẻ:
- Anh Vinh ơi, ước gì em được chết trong lòng anh đêm nay.
Vinh ngạc nhiên, hỏi:
- Tại sao vậy?
Huệ thực thà nói:
- Từ nhỏ tới giờ, chưa lúc nào em được một lần hạnh phúc như ngày
hôm nay. Bởi vậy em muốn được chết đi ngay bây giờ để giữ được mãi
mãi cái hạnh phúc yêu thương tuyệt vời này của anh ban cho
em.
Vinh phì cười, tát nhẹ vô má Huệ.
- Em có những tưtưởng thực lạ lùng. Tại sao hạnh phúc đang tới mà
lại muốn chấm dứt cuộc đời, bộ em không muốn tận hưởng những phút
ái ân mà em cho là
tuyệt hảo này hay sao?
- Không phải đâu anh, chính vì muốn giữ được cái hạnh phúc tuyệt
hảo này mà em muốn được đem nó theo bên kia thếgiới trong lúc này,
để vĩnh viễn không
bao giờ mất đi nữa.
Vinh ôm ghì lấy Huệ cười sung sướng, chàng không ngờ người con gái
trong chốn giang hồ này lại có những tư tưởng lạ lùng và làm cho tự
ái chàng được vuốt ve tới như vậy. Ngay từ nhỏ, tư tưởng đi hoang
và sống tự lập vì bất mãn gia đình và cuộc sống đã làm huỷ hoại
tương lai Vinh, để đưa chàng tới con đường nổi loạn như bây
giờ.
Hơn ai hết, Vinh biết mình muốn gì được nấy. Nhưng chàng vẫn có cái
mặc cảm của một con người thua lỗ nặng nề trong cái xã hội phân
chia gia cấp một cách trắng trợn này.
Những giây phút bên Huệ ngày hôm nay bỗng nhiên Vinh thấy mình thoả
mãn tất cả trong vòng tay người con gái nhỏ bé này. Tự nhiên chàng
nghĩ tới lợi dụng thân thể Huệ để luyện một con Thiên Linh Cái làm
chàng bứt rứt.
- Huệ à.
- Anh nói gì cơ?
- Em có thấy ghét anh không?
Huệ ngạc nhiên hỏi lại:
Tại sao anh lại nói thế?
- Tại vì anh đang lợi dụng em.
Huệ cười khúc khích.
- Em có cái gì để cho anh lợi dụng đâu. Nếu không nói là anh đang
cho em quá nhiều mới phải chứ.
- Chuyện con Thiên Linh Cái.
- Cái đó đối với em có nhằm nhò gì đâu. Hơn nữa cũng là con của anh
gửi cho em thôi mà, tự em làm được cái gì đây. Với hoàn cảnh này,
em có dám đẻ con ra mà nuôi hay không. Anh đâu biết mỗi lần em mất
kinh là ăn ngủ không yên đó hay sao!
Vinh vừa định nói, bỗng Huệ đưá tay lên bịt miệng chàng lại. Giọng
nàng thực nhỏ:
- Có ai đang lội bì bõm ở phía trước kìa.
Vinh hơi nghiêngmìnhnghe ngóng. Quả thực chàng nghe thấy có tiếng
mái chèo khuấy nước xa xa.
- Đúng rồi, có người chèo ghe tới.
Huệ thì thào:
- Ai lại chèo ghe tới đây vào giờ này hả anh?
Vinh kéo Huệ núp vào một lùm dừa nước phía trong một chút, nói nho
nhỏ:
- Chúng mình đợi ở đây coi ai tới cho biết.
Huệ hơi run run hỏi:
- Coi chừng Cảnh Sát nghe anh.
Vinh lắc đầu.
- Không phải đâu, cảnh sát tới đây bằng ca nô có máy nổ, chứ họ
không chèo bì bõm như vậy đâu.
- Biết đâu chừng hả anh. Họ không muốn cho chúng mình biết nên tắt
máy, chèo tay cũng được mà.
- Ừ em nói cũng có lý. Bây giờ là giờ giới nghiêm mà, không lý tụi
nó quay lại kiếm chúng mình.
- Em sợ quá anh à.
- Đừng có lo, ở đây rộng mênh mông, chúng mình cứ nằm yên, dù cho
họ có lên bờ cũng không biết đâu mà kiếm. Trời tối thui như mực thế
này làm sao vạch từng bụi cây được.
- Em lo cho thầy Sô không hay họ tới nữa.
Vinh chợt nhớ ra, nếu cảnh sát lặng lẽ ụp vào nhà bất ngờ thì chết
cả đám. Tụi con Tý mà bị bắt, thầy Sô cũng khó thoát khỏi tội. Hơn
nữa, chính chàng lại là người đẩy chiếc ghe chứa xác chết toan chạy
trốn. Đâu có ai biết, họ cứ nói người ấy là thầy Sô thì sao. Vinh
nói nho nhỏ bên tai Huệ.
- Em nới đúng đó, để anh vô cho thầy Sô hay, còn em cứ ngồi yên
đây, đừng nhúc nhích gì, dù cho có là cảnh sát, họ cũng không thấy
em đâu.
Huệ run run gật đầu, Vinh lẹ như một con beo, lủi vào bóng đêm mịt
mù. Tiếng mái chèo khua mỗi iúc càng nghe rõ hơn, bây giờ Huệ còn
nghe thấy cả tiếng thì thào và nức nở khóc lóc. Tự nhiên nàng thấy
rờn rợn. Quanh đây toàn gò mả, trời lạnh lẽo, đêm tối âm u tiếng
côn trùng rả rứt. Huệ bắt đầu sờ sợ cái không khí lạnh tanh ở đây.
Nàng co chân lại, lấy tay ôm hai đầu gối cố thu mình dựa sát gốc
cây phía sau.
Bỗng một bàn tay đật lên vai Huệ làm nàng giật bắn mình, tínhla lên
nhưng kịp dừng lại vì nhậnra Vinh đã đứng sau nàng từ hồi nào.
Chàng thì thào:
- Không phải cảnh sát đâu, anh nghĩ là tụi này đem thân nhân tới
đây chôn lén thôi.
Có lẽ đúng như lời Vinh nói, chỉ một lúc sau, Huệ bắt đầu nhìn thấy
lờ mờ dưới lòng lạch một chiếc ghe tam bảng, hình như có hai người
trên ghe. Họ nói chuyện vđi nhau rù rì. Giọng một cô gái nghẹn ngào
tức tưởi vang vang theo gió nhưng Huệ vẫn chưa nghe rõ được họ đang
nói vđi nhau những gì.
Thầy Sô cũng đã mò ra tới chỗ Huệ và Vinh ngồi. Ông ta không đi một
mình mà cả Tý và mấy cô gái của Tý cũng dắt díu theo nhau ra đây.
Một cô trong bọn thở hắt ra nói:
- Vậy mà tụi nó làm mình hết hồn.
Thầy Sô quay lại la nho nhỏ:
- Nói khẽ chứ, không được để tụi này biết mình rình ở đây.
Cô gái vừa nói sợ hãi im thim thíp. Thầy Sô vừa chợt nghĩtới dự
định luyện mấy con Nữ Qủi Dâm Tình. Như thế cái đám chôn lén kia
không phải là một dịp may hiếm có đó hay sao. Dù cho xác chết có là
đàn ông hay đàn bậ cũng có thể xử dụng được. Nếu là xác đàn ông thì
sẽ dùng cái xác ấy để làm vật luyện cho một người đàn bà trở thành
Nữ Quỉ Dâm Tình. Còn là xác phụ nữ thì dễ dàng hơn, cứ lấy ngay cái
xác ấy mà luyện là có một con Nữ Quỉ Dâm Tình rồi. Khỏi phải lôi
thôi như lấy người còn sống mâ luyện thành quỉ nữa. Nhưng chỉ có
một điều kiện là xác chết phải còn tươi, chưa hôi thối mới
được.
Kinh nghiện cho ông biết, cái đám chôn lén, chôn lút này không bao
giờ dám để thân nhân nầm lâu ở nhà. Thường thường chỉ trong vòng
một tới hai ngày là cùng. Họ vội vã đem đi chôn ngay, nhiều khi lối
xóm cũng không biết kẻ bạc mệnh đã qua đời nữa. Sở gĩ có tình trạng
vội vã này vì đám nào cũng thế, sợ nhiều người hay, kẻ ghét người
thương đâu biết chừng. Nếu như có người đi báo nhà chức trách thì
thủ tục chôn cất là cả một vấn đề tốn kém không thể tượng tượng
nổi.
Cũng vì thế mà thầy Sô thấy dịp may đã tới thật đúng lúc. Ông nói
nho nhỏ:
- Tất cả hãy về nhà đi ngủ đi. Nếu ta không kêu thì tuyệt đối không
đứa nào được bước ra khỏi cửa đó nghe không.
Mọi người líu đíu kéo nhau trở về. Bỗng thầy Sô nắm lấy tay Vinh và
Tý nói:
- Con Tý ở đây với ta, còn thằng Vinh vô nhà lấy cuộn giây thừng và
cái bao đựng đồ nghề bên cạnh bàn thờ ông Tà đem ra đây cho ta mau
đi.
Vinh nghe thầy Sô nói, biết ông đang dự tính một chuyện gì quan
trọng lắm, chàng không dám chần chờ, lủi thực nhanh qua mặt đám con
gái chạy vội về nhà.
Còn lại một mình Tý và thầy Sô ở lại. Tý thấy hồi hộp lạ thường. Từ
tối tới giờ, Tý đã khóc lóc hết nước mắt, năn nỉ thầy Sô cho tá túc
ở đây. Nàng đã thề thốt đủ thứ để thuyết phục thầy Sô giúp đỡ nàng.
Trong thâm tâm, Tý chỉ muốn làm sao thầy Sô chấp nhận nàng, dù cho
có phải làm tôi mọi cho thầy Sô nàng cũng can tâm, vì bây giờ mà ló
đầu ra là chết chắc rồi. Không có một tí hy vọng nào thoát khỏi án
tử hình nữa.
Bỗng Tý thấy một tay thầy Sô quàng qua vai nàng. Trong đêm tối mịt
mù, nàng ngơ ngác không biết thầy Sô đang định làm gì. Ông ta cũng
chẳng nói một câu nào và bàn tay từ từ lần xuống ngực nàng. Tý im
lặng một lúc để coi tình thế ra sao. Nàng sẵn sàng ngả vô vòng tay
ông thầy kỳ bí này bất cứ lúc nào, nhưng còn phải xem như thếra
sao. Bởi vì nếu hành động hấp tấp, trắng trợn quá sẽ làm cho ông ta
mất hứng, khựng lại là hết đường tiến thoái.
Cái chuyện để đàn ông mò mẫm là nghề của nàng. Nhưng đây là lần đầu
tiên Tý thấy sợ sệt. Thầy Sô thực khác đời phải như những người đàn
ông khác thì hơi thở lúc này đã phải rồn rập, phì phò, chứ đâu có
lạnh tanh như thầy Sô bây giờ. Bàn tay ông lạnh ngắt và cả thân thể
ông cũng vậy, Tý có cảm tưởng như đang gần gủi một thây ma. Nhưng
tới bây giờ nàng cũng không thế nào cứ đứng trơ trơ mãi như thế này
được, dù cho thầy Sô có trở thành ma thì Tý cũng không còn đường
nào khác hơn là ngả vô lòng ông ta.
Tý không nghe tiếng tim ông ta đập một chút nào, mặc dù nàng đã dụi
mặt vô ngực ông và đang nằm lọt trong vòng tay ông thầy già kỳ quặc
này. Bàn tay ông quờ quạng không ngừng. Bao nhiêu nút áo đã từ từ
bật tung ra nhưng ông vẫn để tà áo nàng khép lại. Ngay lúc ấy Vinh
lò dò từ sau đi tới, chàng trao cho thầy Sô cuộn giây và cái túi
vừa lấy dưới bàn ông Tà. Thầy Sô thì thào nói cái gì với Vinh Tý
không nghe rõ, nàng nằm im trong lòng ông như một đứa bé say
ngủ.