Nhà của tôi và
chị Cúc ở tuốt trong xẻo Phú Hưng xa lắc. Không có trường nên tụi
tôi phải ra miệt Đại Ngãi này ở đậu đi học. Cúc thì ở đậu bên bác
Ba. Tôi ở đây, nhà thím Hạnh. Trưa tôi đi học về, thím hay nhờ tôi
mang cơm ra rẫy cho chồng thím. Bà Sự hàng xóm cũng nhờ tôi mang
cơm cho Vĩnh, con trai bà, làm rẫy gần đó. Đó cũng là cái cớ để tôi
với Vĩnh có thì giờ và cơ hội bồ bịch với nhau. Nói là bồ bịch cũng
chưa đúng. Vì chúng tôi đã ăn nằm với nhau như vợ chồng. Điều mà
những người lớn quanh tôi ai có thể tưởng tượng nổi. Của đáng tội,
không phải tự nhiên mà tôi với Vĩnh biết ái ân quá sớm như thế.
Chuyện bắt đầu từ chị Cúc con bác Ba và anh Khang con bà Hai Thơm
cùng xóm. Cái xóm nhà quê của tôi thì buồn quanh năm, chỉ vui được
ba ngày Tết. Rồi thì quần quật với rẫy bái, ruộng nương. Người lớn
chăm chỉ làm ăn, lo sao cho gia đình không đói là đủ. Còn bọn nhỏ
tụi tôi thì nếu rãnh, chơi u mọi, đánh đáo, tắm sông, thả diều,
chơi cò cò v.v... Riêng bốn đứa tôi, Vĩnh, Cúc và Khang thì tụ lại
chơi những trò mà người lớn ở nhà quê này không ai ngờ nổi. Cúc lớn
hơn tôi một tuổi. Khang lớn hơn Vĩnh hai tuổi. Nhà bác Ba cách nhà
tôi một hàng rào bông bụt. Bác Ba giàu, giàu lắm. Ruộng vuờn bác cò
bay thẳng cánh vì bác làm quan tri huyện. Nhà bác lớn, hai tầng,
sáu căn, lợp ngói. Tôi không hiểu bác cất lầu làm gì vì chỉ hai vợ
chồng và chị Cúc, người ở trọ độc nhất. Cho nên một trong ba căn
trên lầu đã trở thành cái tổ quỷ của chúng tôi. Thứ Bảy, Chúa Nhật,
anh Khang chị Cúc rủ tôi với Vĩnh qua nhà bác Ba, ra vười hái đủ
thứ: mận, ổi, nhãn, cốc, xoài... Rồi lấy muối ớt, lên lầu, gọt ăn
cho đã. Xong bày trò chơi "bác sĩ". Không một người lớn nào để ý
việc chúng tôi làm. Họ yên trí là chúng tôi còn quá nhỏ. Trong trò
chơi Bác Sĩ thì anh Khang làm bác sĩ, chị Cúc làm mẹ. Tôi làm vợ,
anh Vĩnh làm chồng. Có hôm thì thay đổi vai tuồng. Có thể Vĩnh làm
bác sĩ, tôi làm mẹ, chị Cúc làm vợ, Khang làm chồng. Chúng tôi yên
trí chơi trên căn gác kín đáo, có hai lần cửa. Chẳng ai biết. Và,
có thể, chẳng ai thèm biết. Khang lấy cái hộp bằng giấy, bỏ vào cây
kéo, một ít bông gòn, một hộp phấn bộ, một chai thuốc đỏ. Đó là đồ
nghề của "bác sĩ". Mở đầu, Vĩnh (đóng vai chồng tôi) chạy lại ôm
Cúc (đóng vai bà hàng xóm): - Bác ơi, bác ơi! Vợ con (tôi đóng) nó
đau cái gì không biết mà cứ ôm cái bụng lăn lóc, nằm khóc hoài. Chị
Cúc chạy lại giường sờ trán tôi, sờ bụng tôi: - Con! Con đau sao
vậy con? Bộ con có bầu hả? Tôi nhăn nhó, đau đớn gật đầu, rồi bệu
bạo: - Không biết có phải không, con không biết, mà nó đau quá
chừng bác ơi! Chắc con chịu không nổi... Chị Cúc quay sang anh Vĩnh
hỏi: - Vợ mày hồi nào tới giờ có đau như vậy không? Vĩnh giả vờ ngu
ngơ: - Dạ không. Hay để con chạy qua nhà bác sĩ Khang mời ổng qua
khám bệnh cho vợ con. Rồi Vĩnh vờ chạy ra khỏi cửa. Trong này chị
Cúc "dỗ dành" tôi, khuyên tôi ráng chịu đau, bác sĩ sẽ tới ngay.
Rồi Vĩnh dẫn anh Khang vào: - Dạ thưa bác sĩ, vợ em nó đau bụng sao
không biết mà cứ ôm cái bụng la oải trời luôn. Nhờ bác sĩ khám giùm
coi. Em sợ nó đau quá, nó chết tội nghiệp. Chị Cúc chen vô: - Dạ,
tốn mấy cũng được, nhờ bác sĩ lo giùm. Bị ba má nó không có ở nhà.
Khang khệ nệ giả giọng già: - Bệnh đàn bà đối với tôi hổng có gì
khó hết. Để tôi khám, tôi cho toa đi mua thuốc về uống là hết liền
à! Đâu đưa tôi rờ coi. Rồi "bác sĩ" Khang đưa tay lên ngực tôi, áp
tay lên ngực tôi, vờ nghe một đỗi, xong ra lệnh: - Cởi áo ra cho
bác sĩ chuẩn mạch. Tôi cởi mấy nút áo ra, để lộ đôi vú tròn trỉnh,
lớn hơn trái chanh một chút. "Bác sĩ" bóp bóp hai vú tôi. Tôi sung
sướng và khoái chí, tôi liếc thấy con cặc Vĩnh nứng lên và chống
cái quần đùi đưa ra phía trước. Bác sĩ Khang cúi xuống bú vú tôi,
và một tay Khang thọc vào lưng quần sờ lồn tôi: - Chà, kiểu này
chắc chị bị đau lồn, rồi nó hành lên cái bụng. Đâu để tôi cởi cái
quần của chị để khám xem lồn chị đau ra sao. Khang và chị Cúc cởi
hết quần áo tôi ra. Cúc vác một chân, Vĩnh vác một chân. Khang ngồi
giữa hai đùi cúi xuống hưởi lồn tôi. Bấy giờ lông lồn tôi đã mọc
đầy, tuy ngắn nhưng đầy khắp mu. Tay Khang xoa nhè nhẹ lên đó. Tôi
sướng lạ lùng. Khang dùng hai ngón tay banh hai mép lồn tôi ra, đưa
mũi xuống hưởi rồi trang trọng nói: - Lồn chị này bên ngoài rất
tốt, không sao hết. Có lẽ đau bên trong. Để tôi khám bên trong...
Rồi Khang cho một ngón tay vào cửa mình tôi, đút đầu, đút dần vào
sâu. Tôi nhắm mắt, bậm môi, bởi vì sướng quá. Nước lồn tôi ứa ra.
Khang cứ dùng ngón tay thụt vô, lấy ra một lúc, rồi đưa lên ngửi: -
Bên trong cũng không có gì. Hay là để tôi khám cái hột le của chị
coi có bệnh gì không. Khang banh hai mép lồn tôi ra, lấy một ngón
tay vân vê hột le tôi. Tôi chỉ biết nhắm mắt, nhăn nhó. Đã thế,
Khang lại cúi xuống lấy lưỡi liếm và rà nhẹ nhẹ ở đầu hột. Bụng tôi
rung lên. Hai đầu gối giật lia lịa. Và khi Khang ngậm hẳn vào để
nút thì tôi oằn oại, bật tiếng rên khe khẻ. Khang nói: - Đúng rồi!
Chỉ bị bệnh ở cái hột này, nên khi tôi bú chỉ rên quá thấy không.
Đó, chỉ còn ưỡn lên, ưỡn xuống, bụng giật quá trời. Đây nè, để tôi
bú nữa cho mấy người xem. Tại cái hột này mà bụng chỉ đau. Khang
lại cúi xuống bú tiếp. Khang bú nghề quá làm tôi càng lăn lộn và la
lớn hơn. Cúc và Vĩnh nhìn nhau nói: - À há, bác sĩ tài ba thiệt.
Cái bụng trồi lên sụp xuống. Hai đầu gối nó rung như thằn lằn đứt
đuôi. Nó la quá mày thấy không Vĩnh. Ổng càng bú, nó càng la. Nhìn
cảnh Khang bú tôi, Vĩnh chịu không nổi, cởi cái quần đùi ra, tay
cằm cặc xụt mạnh, nói với Cúc: - Bác ơi, sao ông bác sĩ ổng khám vợ
con, làm con nứng quá, chịu hết nổi. Hay cặc con nó cũng bị bệnh.
Đâu bác cầm thử coi. Nó nóng hổi à. Cúc đưa tay cầm cặc Vĩnh, nựng
rồi nói: - Đúng rồi. Cặc mày cũng bệnh rồi Vĩnh! Sao mà mình mẩy nó
nóng rang vầy? Để tao bú coi nó bệnh gì. Chị Cúc quỳ xuống, cầm cặc
Vĩnh bú ngon bú lành. Chị nhắm mắt ngoạm trọn cặc Vĩnh mà bú. Đầu
chị xô tới xô lui làm cặc Vĩnh lú cnào tận tận trong, lúc ra ngoài,
giống hệt như đụ trong lồn. Vĩnh sướng quá la lên: - Ối bác ơi!
Bệnh hoạn gì hổng biết. Con chỉ biết sướng quá đi. Bác bú hay quá
bác ơi. Bác bú con đi, lát nữa con khám lồn bác cho. Ối chết, cái
miệng bác cũng nóng quá chừng. Bác mút mạnh đi. Thiệt mạnh! Đó, như
vậy thì con mới sướng. Bác ơi, bác coi ông bác sĩ bú lồn vợ con
kìa. Vợ con nó ấn cái đầu ổng vô thêm nữa, bác thấy không? Ôi! Lát
nữa con bú, bác cũng ấn đầu con vô như vậy nhen! Bác cởi truồng sẵn
ra đi! Chuẩn bị đi! Chị Cúc cởi bật áo ra. Hai vú chị lớn như vú
thiếu nữ vì Khang và Vĩnh đã bóp và bú cả năm rồi. Vú chị đẹp quá.
Nó trắng phau. Hai núm hồng như hạt lựu. Cúc vừa bú cặc Vĩnh, vừa
cởi cái quần lãnh đen, Lông lồn chị rậm hơn tôi. Bỗng Khang nói: -
Chị này chỉ đau thiệt rồi đó. Phải chữa trị mới được. Cúc hỏi: -
Thưa bác sĩ, bác sĩ chữa bằng cách nào? - Thì tôi phải cho ống mạch
của tôi vô trỏng. Lát sau tôi bắn thuốc vô trỏng luôn. May ra chỉ
mới khỏi. Rồi Khang cởi quần. Con cặc Khang khá lớn. Nó đã lớn mà
lại dài nữa. Tôi nhìn thấy mê quá. Khang bảo tôi: - Chị làm ơn dang
rộng cái háng ra cho tôi kẹp mạch. Khang leo lên. Tôi dang rộng hai
bắp vế. Khang cầm cặc đâm vào cửa mình tôi. Tôi rung động, bàng
hoàng khó tả. Khang nhấn nhẹ cặc vào, rồi lại rút ra. Cứ làm như
thế cho đến khi con cặc vào hết bên trong. Tôi ngợp choán bởi một
thứ khoái cảm tột cùng, chỉ biết nằm đó mà rên: - Ôi bác sĩ ơi! Cái
ống mạch của bác sĩ sao nó hay quá. Nó làm em hết đau, mà còn sướng
nữa. Bác sĩ nắc đi. Đó, bác sĩ ơi! Mỗi cái nắc làm em tê tái hết
châu thân. Ngày nào bác sĩ cũng qua kẹp mạch em như vầy nhen. Ối
chết bác sĩ ơi! Ống mạch bác sĩ to và dài quá. Chật hết cái lồn em.
Nước em ra quá trời đó bác sĩ. Bác sĩ kẹp cho thiệt lâu nhen. Chị
Cúc nhìn thấy Khang đụ tôi miệt mài, chịu không nổi bèn bảo với
Vĩnh: - Vĩnh ơi! Ông bác sĩ ổng làm tao thèm quá đi Vĩnh ơi! Đâu,
bắt chước ổng, mày kẹp mạch cho tao như vậy được không. Làm như lồn
tao nó cũng bị bệnh. Tự nhiên sao nước nó ứa ra quá trời, làm ướt
hết hai bắp vế của tao rồi! Vĩnh ơi, mau kẹp cho bác đi! Nói xong,
chị Cúc nằm bên cạnh tôi, dang hai chân ra, Vĩnh nằm lên cho cặc vô
đụ chị, và nói: - Bác ơi, bác ơi! Cái này là kẹp mạch đây hả? Sao
nó sướng quá vầy nè bác! Con nắc cho bác sướng nhen. Vĩnh nắc. Chị
Cúc la trời. Tôi cũng la. Mạnh ai nấy la, vì ai cũng sướng. Tôi nắm
tay chị Cúc: - Bác ơi! Ông bác sĩ trị cho con hết bệnh rồi. Con
đang sướng quá chừng bác biết không. Cái ống mạch của ổng lớn quá
làm lồn con muốn bể bác ơi! Chị Cúc nhắm mắt, cầm tay tôi, cũng la
lên: - Ối, cái ống mạch của chồng mày cũng đâu có vừa gì. Nó làm
tao muốn tắt thở đây nè. Ối! Vĩnh ơk, mày lấy bác mày rồi biết
không? Mày đụ tao rồi con ơi! Khang vừa đụ tôi, vừa cho tay qua bóp
vú chị Cúc. Vĩnh thì bóp vú tôi. Chúng tôi đụ không khác gì người
lớn. Vì Khang huấn luyện cho cả năm trời rồi chớ ít sao. Đụ được
hai mươi phút Khang đề nghị đổi. Vĩnh qua đụ tôi, Khang đụ chị Cúc.
Qua lại như thế ba bốn lần, Khang ra lệnh ngừng đụ để bú nhau.
Chúng tôi nằm ngược đầu bú nhau chí choé được nửa tiếng thì lại leo
lên đụ. Nhưng tôi leo lên Vĩnh, Cúc leo lên Khang. Cho đến gần
chạng vạng, chúng tôi cùng nhau ra, ra thật nhiều, rồi ôm nhau nằm
nút lưỡi.