Phải công nhận
là xa dì Út Ngự, Lợi không thể nào chịu đựng nổi cảm giác nhung nhớ
từng làn da sớ thịt dì ; hầu như lúc nào, nó cũng trông chờ chuông
điện thoại di động réo vang và đầu dây bên kia chính là giọng nói
oanh vàng, thỏ thẻ của dì nhưng tuyệt nhiên không bao giờ xảy ra
chuyện dì gọi điện thoại về cả. Nếu có gọi thì chẳng qua đó là
thằng An gọi nó đi uống café không hơn không kém. Vậy là không thể
nào gặp lại được dì rồi! – Nó nhủ thầm và rồi thời gian trôi qua
cũng làm cho nó nguôi ngoai đi phần nào nỗi niềm nhớ nhung dì Út
bởi những câu chuyện đời thường liên tiếp xảy ra càng ngày càng làm
xóa nhòa đi tất cả và một trong những câu chuyện ấy là chuyện tình
xảy ra giữa nó và cô Hải Anh, cô giáo cũ của nó đang công tác giảng
dạy tại trường cấp III Châu Thành. Tuy gọi là cô nhưng từ lúc bước
chân vào học lớp 10, nó chưa hề học cô một ngày nào cả vì cô chỉ
dạy Hóa khối 11, 12 mà thôi nhưng hai cô trò biết nhau vì cô là vợ
thầy Bình, phụ trách văn nghệ của trường còn nó thì lại là một
trong những thành viên tích cực nhất trong đội văn nghệ và do trong
tuần có hai buổi chiều thứ tư và thứ sáu nó và thằng An đến nhà để
học lớp đàn ghitare do thầy Bình dạy. Đôi khi nó cũng đến vào những
lúc rãnh rỗi, phụ thầy Bình xách nước, giúp cô Anh chẻ củi…Nhà cô
Anh là một căn hộ nhỏ nằm trong một dãy ba căn liền nhau trong con
hẽm ngang nối liền đường Cách mạng Tháng Tám với đường Chợ Mới, đi
qua đình thần Phước Lễ. Lúc này, do bỏ học nên nó không tới lui nhà
cô nữa nhưng vì có nghề chạy xe ôm nên đôi khi thấy thầy Bình hoặc
cô Anh đi bộ ngoài đường, Lợi vẫn vì tình cũ nghĩa xưa mà chở hộ
thầy, cô đi và dĩ nhiên là nó không hề lấy tiền dù cho thầy Bình,
cô Anh có đưa tiền cho nó đi chăng nữa. Riết rồi hai vợ chồng cô
trở thành mối của nó hồi nào cũng chẳng hề hay biết! Do thời gian
công tác tại trường cấp III Châu Thành đã lâu nên hiện tại, năm học
này thầy Bình được luân chuyển xuống trường cấp III Ngãi Giao cách
Bà Rịa những 20 cây số ; vì vậy thầy phải ở lại trên đó một tuần
hay nữa tháng mới về một lần để tiết kiệm bớt tiền xe. Hai thầy trò
có cho nhau số điện thoại di động nên đôi khi thầy alô là lập tức
nó chạy lên Ngãi Giao chở thầy về hoặc là đến nhà chở thầy lên
trường. Cô Hải Anh vẫn giảng dạy bình thường tại trường cũ và do cô
kiêm nhiệm công tác thủ quỹ của trường nên mỗi tháng một lần, cô
đến Kho bạc Thị xã để nhận lương về trường phát lại cho giáo viên.
Chính cái công việc này là tiền đề đầu mối dẫn dắt cô và Lợi bước
vào cuộc tình tuy vụng trộm, lén lút nhưng thật tuyệt vời với
nguyên cả một vườn ân ái tràn ngập hoa thơm cỏ lạ nhưng đó là
chuyện hồi sau hãy tính. Cô Anh năm nay 33 tuổi và hai vợ chồng cô
có một đứa con gái tròn 8 tuổi, học lớp Ba hiện đang ở với gia đình
ông bà nội ở Long An. Bấy lâu nay, thầy Bình hy vọng là hai vợ
chồng thầy sẽ có thêm một cậu con trai nữa nhưng vì lần sinh đầu
tiên, cô phải sinh mổ nên có lẽ ảnh hưởng đến đường con cái nên mấy
năm nay, hai vợ chồng cô đều hiếm muộn. Trong thời gian thầy ở trên
Ngãi Giao, thỉnh thoảng Lợi vẫn lui tới phụ giúp cô Anh một số công
việc lặt vặt như vệ sinh nhà cửa, giặt giũ, chở cô đi mua sắm…; do
vậy nên sợi dây quan hệ tình cảm hai cô trò càng lúc càng thắt chặt
vào nhau hơn như là hai chị em và đến một ngày nào đó, sợi dây này
lại lay động biến đổi khiến hai cô trò không sao mà lường trước
được. Thỉnh thoảng, nó ở lại dùng cơm trưa hoặc chiều với cô ; cô
có biệt tài nấu ăn rất ngon, dù không phải cao lương mỹ vị gì cả
nhưng với tài nghệ chế biến của cô thì lại đó là những món ăn cực
kỳ hấp dẫn. Canh bắp cải giò heo, lòng già xào dưa cải chua, cá ngừ
chiên xốt cà chua… là thực đơn ở nhà cô mà nó rất thích. Không hiểu
vì sao cô cũng biết chuyện nó trốn đi vượt biên nên phải bỏ học,
trong những lúc vui vẻ cùng nhau, đôi khi cô khuyên nó đừng hy vọng
ảo tưởng nơi xứ người, đất nước quê hương mình là trên hết. Dĩ
nhiên, cô làm sao biết rõ tận tường ngóc ngách câu chuyện vượt biên
của nó nhưng nó chẳng hề phân bua chi cả, chỉ nhỏ nhẹ hứa với cô là
sang năm sẽ xin đi học lại. Một buổi tối nọ, khoảng 7 giờ, trong
lúc rong ruổi tìm khách đi xe, Lợi bỗng chợt nhớ cô Hải Anh rồi
không ngờ nó lại nảy sinh một ý nghĩ khá táo bạo là mời cô đi uống
café. Vừa nghĩ xong, nó chạy đến nhà cô ngay nhưng phải hơn nữa giờ
đồng hồ sau, với khuôn mặt đỏ rần lên vì ngượng và tâm trạng hồi
hộp, lo lắng giống y như là phạm pháp quả tang, nó mới thốt được
nên lời. Tưởng đâu cô sẽ sụ mặt xuống la mắng nó nhưng không, sau
vài giây nghĩ ngợi, cô thản nhiên bảo nó ngồi chờ chút xíu đặng cô
đi thay quần áo. Khi cô khóa cửa nhà xong, nó khởi động xe máy chở
cô ra quán Mưa thu ở ngã ba Mũi Tàu. Vì quán đông khách, các ghế bố
bên ngoài đều có người, chỉ còn ghế đôi trong chòi mà thôi ; nó
tính quay ra tìm quán khác nhưng cô đã chui tọt vào trong chòi và
bảo nó là hai cô trò ngồi chung ghế bố đôi có sao đâu. Bên trong
chòi chỉ lờ mờ một bóng đèn trái ớt đỏ lòm, thoang thoảng mùi nhang
muỗi, nó khép nép ngồi cạnh cô, sợ sệt không dám đụng chạm vào
người cô. Nó gọi một ly café sữa đá và một ly café đá, hai cô trò
ngồi khoảng hơn tiếng đồng hồ ; nó không nói gì chỉ ngồi im nghe cô
nói hết chuyện này đến chuyện kia. Tính tình cô là vậy, bình thường
cô rất ít nói nhưng vì hiếu động, hòa đồng, vui vẻ, nhã nhặn với
mọi người nên chỉ cần bắt trúng đài là cô nói không ít. Đêm hôm đó,
khi lên giường ngủ, không hiểu vì lý do gì mà nó cứ mãi trằn trọc ;
nó biết chắc chắn là không phải vì lý do uống café vì có tối nào mà
nó không uống đâu sao vẫn cứ ngủ khì? Trong đầu óc nó, hình bóng cô
Hải Anh hiện lên trông rõ mồn một và nó vội lắc đầu quầy quậy cố
xua tan bóng hình cô vào ký ức dĩ vãng nhạt nhòa vì dầu sao đi nữa,
cô cũng đã là một người phụ nữ có chồng có con và chồng cô thì lại
không phải là chổ xa lạ với nó, vả lại còn sống sờ sờ ra đó, chỉ ở
cách xa nó khoảng chừng 20 cây số là cùng. Nghĩ ngợi mông lung,
cuối cùng Lợi quyết định sẽ không bao giờ đến nhà cô Anh nữa vì một
ổ kiến lửa nếu cứ cố tình chọc tay vào thì hậu quả sẽ rất khó lường
; đến giờ phút đó, nó mới chập chờn bước vào giấc ngủ mỏi mệt. Cuộc
đời là vậy, thực tế xảy ra không bao giờ giống như tư tưởng con
người đâu, đôi khi còn nhiều cái dữ dội, đắng cay muôn phần mà
không thể nào ngờ trước được. Vào một buổi chiều, khi vừa mới ngủ
dậy thì chuông điện thoại di động của nó réo vang từng chập, nó bắt
máy thì nhận ra tiếng cô nơi đầu dây bên kia ; cô nói với nó là cô
đang trên xe đò từ Sài Gòn về và khoảng bốn giờ rưỡi, nó ra bến xe
đón cô rồi chở cô đến kho bạc để rút lương phát cho giáo viên vì
ngày mai là ngày tổng kết năm học rồi. Nhìn đồng hồ đeo tay thì
thấy mới có ba giờ, nó ung dung đi tắm, mặc chiếc áo thun kiểu màu
xanh dương với cái quần tây xanh đậm rồi dắt xe máy ra khỏi nhà.
Trên đường đi, Lợi ghé vào quán café Ánh Trăng quen thuộc, nhâm nhi
ly café đá với mấy điếu Jet phì phà và nghe băng nhạc Modern
Talking sôi động ; chiều hôm nay sao mà nó lại cảm thấy tâm hồn
thực sự thoải mái, nhẹ nhõm vô cùng như là nó vừa mới trút xong một
gánh nặng vô hình vậy. Dĩ nhiên, nó không thể nào ngờ trước được
rằng đêm nay, cô Đào thị Hải Anh, cô giáo khả ái của nó sẽ ngã vào
trong vòng tay nó với một mối tình cấm nồng nàn, đắm say. Chị nhân
viên quán lớn hơn Lợi khoảng 2-3 tuổi lúc này cũng rãnh rỗi nên đến
ngồi bắt chuyện với nó và mãi vui chuyện nên bất chợt nhìn đồng hồ,
thấy đã 4 giờ 35 phút, nó hoảng hồn vội vàng tính tiền rồi ra nổ
máy xe phóng ào đến bến xe. Tại đây, cô Anh đã đứng đợi sẵn nơi
cổng ra vào bến tự lúc nào ; nó ngừng xe và gãi đầu, gãi tai nói :
- Xin lỗi cô, em đến trễ! - Thôi, ai bắt lỗi bắt phải gì đâu mà xin
lỗi. Cô cũng vừa xuống xe đây thôi. Nói rồi cô một tay xách túi
hành lý, một tay xách giỏ thức ăn ngồi lên yên sau xe Lợi, nó rồ ga
rồi chở cô chạy thẳng đến Kho bạc trên đường Cách mạng tháng 8,
đoạn gần Nhà Tròn. - Cô ơi, sao cô không để sáng mai nhận tiền có
phải là thoải mái hơn không? - Em không biết đâu chứ giấy duyệt rút
tiền của Kho bạc ghi ngày nào là phải rút ngày đó, vả lại ngày mai
là ngày tổng kết năm học có rất nhiều việc cô phải làm. Đúng ra, cô
phải đến kho bạc lúc hai giờ kìa nhưng vì có bạn quen làm việc
trong đó nên cô mới được ưu tiên đến trễ như thế này đấy. Lợi và cô
Hải Anh đến nơi cũng vừa lúc một cơn mưa thật lớn ào ào đổ xuống.
Bầu trời mịt mù mây mưa đen kịt, trĩu nặng nước trút xuống vạn vật,
đất đai, nhà cửa và kể cả cuộc sống nhân gian. Lợi đẩy xe vào nhà
xe đụt mưa, còn cô thì mặc áo mưa , cầm cái túi valy không bằng vải
dù xanh lá cây rồi chạy vụt vào trong kho bạc. Hai cô trò không hề
ngờ được rằng mình vừa mới lọt vào tầm ngắm của một tên cướp, đó là
một thanh niên trạc tuổi 20, đầu đội sẵn mủ bảo hiểm màu đỏ và đang
đậu xe cách Lợi khoảng chừng 10m. Hắn đã đứng như thế này từ trưa
đến giờ, vuột mất hết bốn mối, vả lại hắn sắp sửa lên cơn nghiện
thuốc phiện mà lại chẳng có đồng xu dính túi nào cả ; tình cờ một
thằng nhóc chở một người phụ nữ đến và cô ta vào trong kho bạc thì
chắc chắn là vào rút tiền rồi? Hắn nhủ thầm rồi quyết định phen
này, hắn phải ra tay thôi, nếu không thì ngay đến mạng sống hắn
cũng không còn nữa là…Lợi cũng nhìn thấy hắn vì cái mũ bảo hiểm đỏ
chói trên đầu gã nhưng nó không để ý ; nó lấy áo mưa trong cốp xe
ra mặc sẵn và tên cướp cũng lấy áo mưa ra mặc. Khoảng nữa tiếng
đồng hồ sau, cô Hải Anh từ trong kho bạc đi ra, cái túi valy vải
nơi tay phải cô căng phồng hơn một nửa với 20 xấp tiền giấy
100000đ. Khi cô đã yên vị nơi yên sau, Lợi từ từ chạy ra khỏi nhà
xe và ngay lập tức, tên cướp vội vàng nổ máy xe bám theo bén gót,
chờ cơ hội thuận tiện là sẽ ra tay mà không hề thương tiếc. Vì trời
mưa, đường trơn nên Lợi chạy khá chậm, cô Hải Anh ngồi sau ôm valy
tiền để chen giữa người vô và người nó, chiếc áo mưa cô mặc phủ
trùm lên một tài sản gần 200 triệu chứ chẳng phải là ít ; gần đến
nhà cô, nó càng chạy chậm hơn. Tên cướp phải nói rất là tinh tường,
lão luyện vì hắn đoán đúng chổ để valy tiền, giỏ thức ăn đeo ở móc
sắt bên phải còn túi hành lý của cô Anh để nơi yên giữa ; chỉ cần
rồ ga vượt qua mé tay trái Lợi một cái vù là bàn tay phải hắn đã
chộp được cái vali và do cố chụp giữ cái valy nên cô mất thăng bằng
té xuống đường rồi hoảng hồn xỉu luôn. Tuy cũng kinh hoàng tột độ
nhưng Lợi kịp thời trấn tĩnh lại, nó để mặc cô nằm đấy vội vàng
phóng xe rượt theo tên cướp về phía Chợ Mới. Hết con đường tắt, nó
rẽ tay trái chạy ngược chiều cách xe tên cướp khoảng 70m, rẽ qua
đường rạp hát Châu Thành về phía Vũng Tàu. Đúng là ông trời có mắt,
hoàn toàn không thể nào dung thứ cho kẻ gian được lộng lành trên
cõi đời này! Khi ôm cua qua bùng binh Mũi Tàu, do đường trơn nên
bánh xe trước hắn bị trợt và nguyên cả xe hắn tự động đổ kềnh ra ;
hắn lăn lông lốc trên mặt lộ, chiếc valy vải nằm cạnh chiếc xe ngã
và chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ rơi cách đó khoảng 5m. Thế là Lợi đàng
hoàng, ung dung chạy đến lượm lại chiếc valy rồi vòng qua bùng binh
quanh về ; nó không quên ngó lại thì thấy tên cướp lồm cồm ngồi
dậy. Nó nhủ thầm : - Ủa, cái mũ bảo hiểm đỏ sao lại thấy quen quen
vậy ta? À, mình nhớ ra rồi. Cái gã này khi nãy ngồi trong nhà xe ở
chổ kho bạc đây mà! Vì trời mưa lớn nên tuyệt đối không một người
dân nào phát hiện ra vụ cướp và cũng không ai mục kích cuộc rượt
đuổi giữa Lợi và tên cướp y như là trong phim hành động. Cô Hải Anh
khi nãy té xỉu nơi sân nhà cô, trong lúc thằng học trò cô rượt theo
tên cướp thì cô hồi tỉnh lại vì người cô ướt từ đầu cho đến chân ;
cô gắng gượng đứng dậy bước vào hành lang, lấy chìa khóa trong túi
áo ra mở cửa nhà với đôi mắt ướt đẫm lệ nhòa. Cô nhủ thầm là chắc
chắn cô phải bán nhà để đền cho giáo viên trường chính xác là 195.
456.788 đồng vì không hy vọng gì mà có thể lấy lại được số tiền
trên từ tên cướp dù cho Lợi có là thần đồng đi chăng nữa. Nhưng
kìa, cô thấy rõ ràng nó đang ngừng xe, bước vào trao tận tay cô
chiếc valy vải màu xanh lá cây vẫn căng phồng hơn nửa như lúc đầu
trên tay! Cô òa lên khóc lớn hơn, ôm chầm lấy nó vì mừng rỡ tột độ
đến nỗi cô không nói được lời nào ; nó lính quýnh tìm cách gỡ tay
cô ra vì sợ người dân hàng xóm nhìn thấy thì sẽ rất phiền. Cô vừa
khóc vừa bảo nó : - Thôi, em dắt xe vào nhà lẹ đi! Tội nghiệp em
quá, ướt hết rồi. - Cô cũng ướt hết cả người, vậy mà cũng còn lo
cho em! Khi cô Hải Anh mở rộng hai cánh cửa thì Lợi trở ra sân dắt
thẳng chiếc xe máy vào nhà ; cô khóa trái cửa lại rồi cởi áo mưa ra
mắc lên móc áo gắn tường nơi phòng khách, sau đó cô xách chiếc valy
tiền và túi hành lý vào buồng ngủ. Trong lúc đó, Lợi cũng đã giăng
cái áo mưa lên chiếc xe nó phơi cho khô rồi xách giỏ thức ăn xuống
bếp giùm cô ; nó trở lên phát giác ra cô nằm sóng xoài dưới sàn
gạch nơi cửa buồng. Nó lật đật bật công tắc đèn giữa lên (do nó ra
vào nhà cô thường xuyên) rồi vào buồng, lấy đại bộ quần áo pyjama
nam (chắc là của thầy Bình?) và một cái khăn nơi mắc áo gắn tường,
nhanh chóng cởi bộ quần áo ướt trên người, kể cả quần đùi rồi lau
khô người, mặc bộ pyjama vào. Tiếp đó, nó cầm một cái khăn khác và
một bộ đồ bộ vải đỏ bông chấm tròn trắng, thêm nịt ngực và quần lót
trên dây thép giăng sát tường ; không hiểu sao lúc này nó lại thật
dạn dĩ vì đích thân hai bàn tay nó lột bỏ chiếc áo soa xanh, cái
quần tây đen, nịt vú và quần lót ướt đẫm nước mưa trên người cô.
Lợi dùng khăn lau khô người cô giáo rồi mặc quần áo khô vào cho cô
; sau khi bế cô lên đặt trên giường, nó ra ngoài phòng khách lấy
chai dầu khuynh diệp để trên tivi mang vào xức lên trán, lên hai
mang tai, lên gáy cô. Nhìn cô nằm thiêm thiếp trên giường đệm, nó
nhủ thầm chắc là cô bị xốc sau vụ cướp rồi lấy lại được tài sản và
phần lớn do mưa lạnh thấm vào người nên cô mới ra nông nỗi này. Nó
để cô nằm yên trên giường rồi ôm hết quần áo dơ của cô và của nó
với hai cái khăn ra nhà sau giặt sạch, trước khi giặt nó không quên
lấy điện thoại di động cùng với số tiền 155.000đ trong túi quần bên
hông trái ra. Giặt đồ xong, bất chợt nó thấy cô Hải Anh đi xuống và
nó chưa kịp nói gì thì cô đã lên tiếng : - Trời ơi, sao em lại giặt
đồ cho cô? Nó chỉ cười cười, không nói gì cả rồi nó lại phụ cô móc
quần áo vào những cái móc nhôm, lần lượt treo lên sợi dây thép
giăng ngang nhà sau, gần vách tường. Cô bảo nó lên nhà trên ngồi
đặng cô chuẩn bị bữa tối cho cô và nó. Tuy mới có sáu giờ rưỡi
nhưng vì trời mưa nên cứ ngỡ là 8, 9 giờ rồi ; Lợi ngồi xem tivi ở
phòng khách chỉ độ khoảng 10 phút sau, cô bưng lên một mâm bánh mì
ăn kèm với vịt quay cùng với hai ly CocaCola. Hai cô trò vừa xem
tivi vừa ăn uống vui vẻ vì vừa mới trãi qua một tấn bi hài kịch não
nề, thật là cười ra nước mắt. - Trời mưa dai quá, chẳng biết làm
sao đi về đây?- Lợi chép miệng. - Em lo chi cho mệt. Em cứ ngủ lại
đây đi. Chẳng có gì phải sợ cả! Ăn uống xong, hai cô trò dọn dẹp
rồi cô Hải Anh lấy bưởi trong tủ lạnh ra khoảng 5-6 tép ra cho cả
hai tráng miệng. Vừa ăn, Lợi vừa thuật lại câu chuyện khi nãy vì
sao nó lấy lại được cái valy tiền. Kể xong, nó nói : - Do trời còn
thương cô nên mới xui khiến cho thằng cướp đó ngã xe, chứ nếu không
thì chưa chắc gì em rượt kịp nó ; mà nếu có rượt kịp nó cũng không
sao đánh lại nó để giành lại tiền cho cô. - Kệ, dù sao đi nữa thì
cô vẫn mang ơn em suốt đời. Em biết không? Giả sử như mất tiêu cái
valy ấy thì chắc cô tự vận chết thôi vì nếu bán nhà đền cũng chưa
chắc gì có đủ 200 triệu để trả lương cho giáo viên. - Ủa, còn thầy
Bình vẫn còn ở trên Ngãi Giao hả cô?-Im lặng giây lát, Lợi hỏi. Cô
Hải Anh chỉ gật đầu, không nói gì rồi cô móc từ trong túi áo cô ra
hai tờ giấy 500.000đ nhét vào tay thằng học trò. Lợi hoảng hồn, vội
vàng nhét trở lại vào túi áo cô ; hai bàn tay cô lại nắm chặt lấy
hai bàn tay nó để cản lại. - Cô ơi, em giúp cô đâu có phải vì tiền.
Cô giữ lại đi! - Từ hồi nào đến giờ, thầy hay cô đi xe em có bao
giờ em lấy tiền xe đâu. Nếu coi như em không muốn cho cô tạ ơn em
thì em cứ nghĩ là cô phụ tiền xăng cùng em đi vậy. Cuối cùng rồi
hai cô trò không ai chịu ai hết nhưng mà hai bàn tay họ vẫn cứ ở
trong nhau. Gần hai tiếng đồng hồ sau mà trời vẫn cứ mưa, cô Hải
Anh bỗng thấp giọng xuống bảo Lợi vào buồng ngủ chung giường với cô
vì trời đã hơi khuya. Nó thấy hơi kỳ kỳ nhưng rồi một cảm giác bất
chợt trỗi dậy trong lòng khiến nó không sao lý giải được hành động
của nó sánh bước cùng cô đi vào trong buồng. Khi cô tắt ngọn đèn
neon và bật đèn ngủ trái ớt màu hồng lên thì không gian buồng ngủ
trước mắt Lợi trãi rộng ra một cách nên thơ, ý vị. Không biết cố
tình hay vô ý, cô Hải Anh đang đi cạnh nó bỗng bị vấp chân ngã chúi
về trước và nó dĩ nhiên không thể nào không dùng cả hai tay để chụp
giữ cô lại rồi do vậy, cả hai cô trò cùng mất đà té ngồi xuống
giường ; trong lúc cấp bách, hai cô trò vòng tay ôm chặt lấy nhau
đặng khỏi té. Thấy vậy, Lợi càng hốt hoảng hơn vội buông cô ra
nhưng trái lại, cô không buông nó mà còn ôm chặt nó hơn ; sự sợ hãi
lẫn lộn với vô số luồng xung điện kích thích, ham muốn, đòi hỏi
đang càng lúc dâng tràn trong cõi lòng và toàn khắp châu thân nó.
Vậy là không thể nào không khẳng định là nó thích vợ thầy giáo cũ
của nó và hiện tại, nó biết nó đang muốn gì nơi cô ; trái lại, cô
Hải Anh có lẽ do thần giao cách cảm nên ít nhiều gì thì cô cũng cảm
nhận được dòng tư tưởng của thằng học trò cũ vì thẳng thừng mà nói,
giờ đây không hiểu tại sao cô lại có suy nghĩ y như là của Lợi vậy.
Chúng ta hãy tả một chút về nhan sắc cô Hải Anh vậy nhé! Mái tóc
uốn lượn xiton mượt mà, óng ả, êm ái và mềm mại như nhung phủ xõa
đến giữa tấm lưng tôm thon thả, ôm lấy một khuôn mặt trái xoan nhỏ
nhắn, khả ái. Vầng trán cô cao, đôi mắt cô tuy hí nhưng rất long
lanh, ngời sáng, ươn ướt, đen láy và cong vút như sóng lượn đôi
hàng mi sắc lẻm như dao cau ; sống mũi cô tuy thấp nhưng nhỏ gọn
nằm cân đối giữa hai gò má hơi hóp và nhô cao hai lưỡng quyền. Nổi
bật phía trên chiếc cằm lẹm xinh xinh là đôi môi đều đặn hình trái
tim mọng thắm, hồng đỏ tuy có phần hơi mỏng nhưng thật quyến rũ,
khêu gợi. Cô Hải Anh tuy vóc dáng, thân thể nhỏ con, gầy guộc nhưng
không phải vì vậy mà không có da có thịt ; do vậy, người cô khá cân
đối, có đường nét đầy đặn tuy chưa đạt đến mức độ tuyệt mỹ của một
pho tượng Thần Vệ Nữ nhưng khá kiêu sa, dễ dàng thu hút lôi cuốn
người khác phái. Trong lúc hai cô trò vẫn còn hoang mang, phân vân
cực độ thì bỗng khuôn mặt Lợi áp vào mái tóc cô thoang thoảng mùi
dầu gội đầu Dove lẫn lộn với mùi son phấn, mùi da thịt thăng hoa từ
thân thể cô ; cô Hải Anh yên lặng để cho nó hôn nhẹ lên tóc cô và
trong lúc cô vẫn còn đang ngây ngất, lưỡng lự thì đôi môi nó đã
nhanh chóng hôn lần xuống hai bên mang tai, xuống vầng trán, xuống
đôi mắt sắc sảo của cô. Khuôn mặt cô không ngớt nghiêng qua nghiêng
lại nhưng cô có vẻ như không hề phản đối, cự tuyệt Lợi gì cả mặc dù
trong bụng cô lúc này ưng chưa hẳn là ưng mà chối cũng không rõ
ràng là chối. Cả hai cô trò lúc này đều cùng nhau thăm dò đường đi
nước bước trước khi bước vào một cuộc tình cấm vụng trộm, lén lút
trong một đêm mưa tầm tã, dai dẳng. Tuy tâm trạng vẫn còn rất sợ cô
nhưng dù gì đi nữa thì hiện tại, Lợi cũng phải cố gắng chiếm lấy
thế chủ động tiến công cho nên nó rất mạnh dạn, có thể nói là táo
bạo vì nếu mà ngừng lại thì không bao giờ cơ hội sẽ quay lại lần
thứ hai ; tất nhiên nó phải thẳng tiến trong chinh phục, chiếm
đoạt, thưởng thức cô giáo cũ của nó. Với tâm trạng hồi hộp, lo âu
xen lẫn rạo rực, háo hức, từng nụ hôn của nó đặt lên khuôn mặt cô
càng lúc càng nồng nàn, cháy bỏng và nó rất lấy làm sung sướng khi
thấy cô Hải Anh cũng đang bắt đầu hôn trả lại vào má, vào mũi nó.
Thời gian như ngừng chuyển động, không gian dần dần lắng đọng lại
nơi gian buồng ngủ bên trong căn nhà hai vợ chồng thầy Bình, chỉ có
cơn mưa đêm là vẫn rả rích tựa như con tim hai cô trò vì lúc này
đây, cả hai đôi môi đang thực hiện cái ý nghĩ là muốn tìm kiếm, tìm
hiểu nhau ; cũng phải mất gần cả hai phút ngập ngừng, bẽn lẽn, nữa
muốn nữa không, đôi môi hai cô trò vừa mới chạm khẽ vào nhau thì
lập tức dính chặt vào với nhau như là dùng keo silicon. Quả thật là
bất ngờ, cô Hải Anh và Lợi cả hai không ai lý giải được vì sao họ
lại đến với nhau bằng tình yêu như một cơn gió thoảng, tựa một áng
mây bay và không khác một cánh hoa rơi. Ngay từ những giây phút đầu
tiên của cuộc tình, hai cô trò không thèm suy nghĩ gì cả mà chỉ
việc tập trung tất cả tinh thần cũng như sinh lực vào nụ hôn đầu
đời họ đang ngây ngất, say sưa và nồng nàn trao tặng cho nhau với
nỗi niềm khao khát như đã bấy lâu nay. Nước bọt từ trong miệng hai
cô trò không ngớt tứa ra nơi hai bên khóe miệng hai người ; dĩ
nhiên, vợ thầy Bình và Lợi cũng không ngại gì việc liếm nút nước
bọt của nhau. Cô Hải Anh cứ vậy mà liên tục nấc lên từng hơi thở
hổn hển, cuồng loạn trong vòng tay đa tình của thằng học trò cũ có
tuổi đời nhỏ hơn cô những 16 tuổi ; với những nụ hôn nồng cháy,
nóng bỏng, hai cô trò từ từ dìu đỡ nhau nằm xuống tấm đệm giường
phủ drap trắng bông xanh ấm êm, mềm mại. Vậy là lúc này, không còn
gì có thể chối cãi được nữa, cô Hải Anh và Lợi đã thực sự yêu nhau
; một mối tình thật tuyệt vời và rực rỡ chẳng khác gì một vườn hoa
thơm ngát rập rờn ong bướm trên cõi thiên đàng. Xét cho cùng ra thì
hai cô trò yêu nhau không hề có gì là tội lỗi chi cả, chỉ là hơi so
le về tuổi tác một chút nhưng cũng chẳng sao vì tình yêu đâu phân
biệt tuổi tác, địa vị, nghề nghiệp,…..Chẳng mấy chốc, hai cô trò đã
ôm nhau trong vòng tay ấm, lăn qua lộn lại trên chiếc giường ngủ
của hai vợ chồng thầy Bình – cô Hải Anh giờ lại trở thành giường
hạnh phúc của cô và Lợi. Chỉ cần nghĩ đến mỗi một điều là mình có
cái diễm phúc sắp sửa được khám phá, thưởng thức, chiếm đoạt thân
thể mỹ miều của cô thì Lợi cũng đủ sướng rơn cả người rồi, chứ đừng
nói chi là…Lúc đứng trên bục giảng, cô Hải Anh rất nghiêm, rất dữ
đến nỗi học sinh cá biệt cũng còn sợ nữa là ; vậy mà bây giờ, trong
vòng tay của Lợi, cô lại chẳng khác gì một con mèo đang run sợ
trước con chuột, run rẫy và phấn khích với vô số giai điệu yêu
đương đang nhảy nhót trong trái tim rỉ máu thắm đượm men ái tình ân
của cô. Chẳng hiểu tại sao cô Hải Anh không hề nhớ một chút xíu nào
đến thầy Bình, chồng cô hiện ở cách nhà khoảng chừng hai mươi cây
số, nơi trường cấp III Ngãi Giao ; cô chỉ còn biết đến thằng học
trò cũ đang làm tình, ân ái cùng cô nơi gian buồng hoa chúc trong
căn nhà bé nhỏ, ấm cúng, vắng lặng, tĩnh mịch. Cô lấy làm lạ vì chỉ
mấy ngày trước đây thôi, khi đi uống café với cô ở quán Mưa Thu thì
cô thấy Lợi rất nhút nhát, thậm chí ngồi chung ghế bố, có lúc cô vô
tình cọ quẹt đầu gối vào chân nó, nó lại khẽ xê người né tránh ;
còn trong đêm mưa này, hình như nó đã trở thành người khác thì
phải? Vì nó không những dạn dĩ mà thậm chí còn táo bạo với những
thao tác làm tình thật khéo léo, điêu luyện, sành sõi nếu so ra thì
còn trội hơn những người trưởng thành ; chính đây là nguyên nhân
khiến cho cô tỏ ra rất nể phục, yêu thương nó ngay từ những phút
những giây đầu tiên của cuộc tình. Hơn nữa, sự nhẹ nhàng, tinh tế
của nó hoàn toàn tạo ở trong cô một cảm giác thân quen, tin tưởng
và tuyệt đối không làm cho cô có tư tưởng thân thể mình bị xúc
phạm, danh dự mình bị chà đạp. Lạ một điều nữa là cô Hải Anh và nó
tuy mới lần đầu tiên yêu nhau nhưng mà sao cả hai cô trò lại thật
giống y như là một đôi tình nhân xa cách nhau lâu lắm rồi nay mới
có dịp gặp lại? Lúc này, tuy chưa xin phép xin tắc gì cả nhưng mà
mười ngón tay Lợi đã dám ngang nhiên lần lên mày mò tháo cởi hai
hột nút ốc nhựa nơi cổ, nơi ngực cô và khi cô Hải Anh phát hiện ra
được điều này thì nó hột nút thứ ba của cô vừa mới bị nó mở bung ra
; hai bàn tay cô vội chụp giữ hai bàn tay nó lại một cách chiếu lệ
cầm chừng, nữa muốn nữa không nên chẳng khác gì bật đèn xanh báo
hiệu cho nó tiếp tục đi thẳng tới. Do đó, hai hột nút áo thứ tư và
thứ năm cuối cùng nơi chiếc áo bông đồ bộ cô đang mặc chẳng mấy
chốc cũng phải chịu cùng chung số phận như ba hột nút kia ; rồi hai
thân áo trước của người cô giáo cũ theo đà hai cánh tay thằng học
trò lần lượt trãi rộng ra hai bên. Cô Hải Anh nhắm nghiền hai mắt,
đồng tình với việc Lợi lột hai vai áo cô xuống rồi hết bên phải đến
bên trái, hai ống tay áo cô nối tiếp nhau rời khỏi hai cánh tay cô
nhỏ nhắn, nuột nà. Mới lúc nãy đây thôi, Lợi là người trực tiếp
thay bộ quần áo ướt đẫm nước mưa trên thân thể cô bằng bộ đồ bộ vải
đỏ bông chấm tròn trắng này và giờ đây, nó lại cởi bộ đồ mới này ra
nhưng chẳng phải là do nó khùng đâu! Khi ấy, nó cởi quần áo cô là
quan tâm đến sức khỏe cô, giúp cho cô khỏi bị đau ốm ; còn hiện
tại, nó cởi áo cô là để giúp cho cô và nó thỏa mãn được nhục dục
tình yêu bấy lâu nay cả hai đều thiếu vắng. Lợi cẩn thận để chiếc
áo cô Hải Anh lên mé đầu giường và tự lần hai bàn tay cởi năm hột
nút nhựa tròn nơi chiếc áo pyjama của thầy Bình mà nó đang mặc trên
người ; tiếp đó, nó lột hai vai áo xuống rồi cánh tay phải tuột ống
tay áo trái ra khỏi cánh tay trái, ngược lại cánh tay trái tháo ống
tay áo phải rời ra cánh tay phải. Chiếc áo pyjama cởi ra xong được
nó thận trọng để lên phía trên chiếc gối tai bèo hoa văn cô Hải Anh
đang gối đầu lên, cạnh chiếc áo bông đồ bộ của người cô giáo cũ, vợ
thầy giáo Bình mà nó luôn kính trọng. Khi thấy hai bàn tay thằng
học trò cũ từ từ luồn xuống dưới lưng mình, cô khẽ nhỏm người lên
để tạo điều kiện cho nó dễ dàng mở hai cái móc sắt nhỏ cài vào hai
cái khoen tròn nối hai đầu sợi dây chiếc nịt vú bằng thun voan
trắng nữa kín nữa hở của cô ; chẳng mấy chốc, chiếc nịt vú ấy không
còn bó sát vào ngực cô mà dần dần tuột lệch xuống dưới và Lợi nhanh
chóng cầm gọn lấy trong bàn tay phải rồi để vào mé trong giường sát
vách, cạnh cô Hải Anh. Tuy đã luống tuổi nhưng do mới chỉ có một
đứa con nên hai gò ngực cô vẫn hãy còn săn chắc, đầy đặn như một
cặp bưởi non đang độ chín tới, liên tục phập phồng nâng lên hạ
xuống theo nhịp thở hổn hển, cơ hồ tựa hai hòn hỏa diệm sơn sắp sửa
đến thời kỳ phun trào nham thạch nóng hổi để thiêu rụi thế gian.
Bỗng chốc, cô Hải Anh khẽ rùng mình mấy lượt đồng thời thở nấc lên
khi miệng lưỡi thằng học trò cũ đang từ từ cúi xuống nhẹ nhàng,
khéo léo ngậm nút lấy đầu núm vú phải đỏ hồng hon hỏn của cô một
cách háo hức đầy phấn khích khiến cho cô có dù muốn dù không đi nữa
cũng phải rướn người lên đón nhận ; hai cánh tay nuột nà, đầy đặn
của người cô giáo 33 tuổi vòng qua sau gáy Lợi kéo ghịt nó xuống.
Trông hai cô trò lúc này thật chẳng khác gì hai mẹ con cùng thể
hiện tình mẫu tử thiêng liêng, cao cả đó là truyền sức sống cho
nhau qua bầu sữa ngọt ngào tuy là thực sự chẳng hề có lấy một giọt
sữa nào cả. Hiện giờ, cách Bà Rịa khoảng hai mươi cây số, thầy Bình
ngủ say sưa trong phòng tập thể trường cấp III Ngãi Giao để chờ
ngày mai tổng kết năm học xong là thầy sẽ đón xe về Long An tận
hưởng một mùa hè sum họp bên vợ cạng con ; thế nhưng chắc chắn một
điều là thầy không sao ngờ được rằng lúc này đây, cô Hải Anh –
người vợ yêu quý của thầy đã cắm sừng lên đầu thầy vì chỉ trong
chốc lát, cô lại dễ dàng dứt bỏ tất cả để ngoại tình cùng thằng học
trò nhỏ hơn cô đến những 16 tuổi một cách say sưa, mê mệt và cuồng
loạn. Hàng xóm láng giềng có lẽ vì trận mưa dầm quá lớn nên tuyệt
nhiên không ai biết là khi nãy có một vụ cướp kinh hoàng xảy ra và
hiện tại thì lại có một cuộc tình vụng trộm, lén lút thật nên thơ
và tuyệt vời diễn ra trong căn hộ nhỏ bé của vợ chồng cô Hải Anh,
nơi gian buồng hoa chúc và trên chiếc giường đệm hạnh phúc. Từ
trước đến giờ, cô Hải Anh vốn có cảm tình với Lợi vì bản tính nó dễ
thương, ngoan hiền, trung thực và không vụ lợi, dối trá tuy không
được năng động cho lắm ; ngày hôm nay, cô đâu có ngờ là nó lại dũng
cảm dám rượt theo tên cướp để lấy lại số tiền lương của cả trường
cô mà những đứa học trò khác dù thông minh, lém lỉnh đến mấy đi nữa
cũng chưa chắc gì làm được. Chính cái tình cảm chân thật ấy của cô
giờ đây cộng với sự xúc động, bồi hồi sau khi cô được Lợi ra tay
anh hùng nghĩa hiệp cứu vớt thoát khỏi một nạn kiếp tưởng chừng như
tận cùng bằng số cả cuộc đời đã kết tinh thành một tình yêu tươi
đẹp, tuyệt vời mà cô Hải Anh đang tự nguyện trao tặng cho người
tình nhỏ của cô để thay cho lời cảm ơn trân trọng nhất. Đây chính
là lý do có thể giải trình cho hành động đêm nay của cô vì sao phải
thất tiết với người chồng lúc nào cô cũng yêu cũng quý ; dĩ nhiên,
tuyệt đối cô không hề ghét bỏ gì thầy Bình cả nhưng có lẽ vì hoàn
cảnh nên dòng đời đưa đẩy cô sa ngã vào chuyện ngoại tình với nhân
tình vừa là ân nhân vừa là người hùng của cô. Trên tấm đệm giường
phủ drap trắng bông xanh ấm êm, mềm mại, hai cô trò ngất ngây, say
sưa với men tình tràn dâng và không ngừng lăn qua lộn lại trong
vòng tay ôm của nhau ; có lẽ không hề có một trở lực nào mà có thể
ngăn cách được cả hai trong lúc này cả. Sau khi nút liếm chán chê
bầu vú phải cô Hải Anh, nối tiếp theo, Lợi không ngừng mày mò tìm
kiếm đầu núm vú trái còn lại trên gò ngực cô đầy đặn bằng đầu môi
chót lưỡi với tất cả háo hức và hứng khởi ray rứt, rần rật chuyển
động khắp châu thân chẳng khác gì một dòng điện cao thế mạnh hàng
ngàn kV. Khi thưởng thức bầu vú trái cô Hải Anh, bàn tay Lợi dù gì
đi nữa thì cũng không quên lần bàn tay trái lên nắn bóp, sờ soạng
bầu vú phải của cô và đương nhiên nó không bao giờ để ý đến khuôn
mặt cô lúc nào cũng đờ đẫn, khác thường, ngây ngô như người say
rượu không ngừng liên tục nghiêng qua nghiêng lại. Từ trước tới
giờ, Lợi từng có những hai người tình là cô giáo của nó, đó là cô
Vân Hải và cô Lan, cô nào cũng đều tuyệt vời, hấp dẫn nhưng so với
cô Hải Anh thì hai cô đó vẫn còn kém xa vì không những mặn mà nhan
sắc mà khả năng cô Hải Anh biết cách săn đón, chìu chuộng người
khác giới trong tình yêu, ân ái là vô địch thượng thừa khiến cho
Lợi càng lúc càng cảm thấy vừa phấn khích con tim vừa yêu thích
người cô giáo cũ. Lúc này, trận mưa đêm bên ngoài đã ngớt dần, chỉ
còn lâm râm nhỏ giọt nhưng cuộc tình giữa cô Hải Anh và Lợi, hai cô
trò vẫn mãnh liệt, dai dẳng kéo dài dường như là không bao giờ đến
hồi kết cuộc vậy và vì cũng đã quá khuya, nhân gian ai nấy đều say
sưa giấc nồng nên tuyệt đối không hề có ai tưởng tượng ra được là
hai cô trò đang yêu nhau chứ đừng nói chi đến chuyện nhìn thấy. Duy
nhất có một người hiện giờ vẫn còn đang thao thức, co ro trên một
cái sạp ximăng bán rau cải trong chợ mới Bà Rịa ; đó chính là tên
cướp cạn lúc chiều. Hắn chắc lưỡi, tiếc rẻ nếu không bị ngã xe thì
giờ đây, có lẽ hắn đang nằm trong một khách sạn sang trọng, đầy
tiện nghi và có một em tiếp tân xinh đẹp đấm bóp, tẩm quất cho hắn
; hắn cũng không sao biết được rằng lúc này, cái thằng nhóc đội mưa
rượt theo hắn lấy lại valy tiền đang cuồng loạn yêu đương, ân ái
cùng với người phụ nữ sang trọng, xinh đẹp vốn là nạn nhân của hắn.
Tuy gần như muốn ngất lặng trong vòng tay thằng học trò nhưng khi
hai bàn tay Lợi nhẹ nhàng, rụt rè lần xuống nắm lấy hai bên lưng
chiếc quần đồ bộ đỏ bông chấm tròn trắng của cô thì chỉ trong giây
phút, cô nhanh chóng nhận ra ngay vấn đề đã đến hồi nghiêm trọng
chứ không còn đơn giản nữa. Cô nhận thức được tình hình quan hệ
giữa cô và người tình nhỏ của cô chắc không đơn thuần là ôm ấp,
vuốt ve, sờ mó, mơn trớn nhau thôi mà còn cả “chuyện ấy” nữa ; tức
là chuyện do đấng tạo hóa đã an bày cho mọi sinh linh vạn vật
truyền tinh truyền giống cho nhau để tạo thành một thế hệ sau nối
tiếp. Với tâm trạng bồi hồi, xao xuyến lẫn lộn tư tưởng nữa muốn
dâng hiến nữa không ưng thuận, cô Hải Anh càng lúc càng run rẫy,
quằn quại ; cô không biết phải xử trí thế nào và cô cứ lặng thinh,
để mặc cho Lợi tuột dần, tuột dần hai ống quần xuống khỏi hai bờ
mông đầy đặn, cặp đùi no tròn đến cặp giò thon dài rồi cuối cùng là
hai bàn chân nhỏ nhắn, nuột nà, trắng muốt. Lợi cẩn thận cầm chiếc
quần cô Hải Anh để lên mé đầu giường và lúc này, tấm drap trắng
bông xanh không còn phẳng phiu, thẳng nếp như trước nữa mà lệch
lạc, nhăn nhúm một cách thảm hại do từ nãy đến giờ đã rất lâu, hai
cô trò cứ mãi miết cùng nhau lăn lộn, vày vò, cằn đạp mà không hề
hay biết. Chắc chắn một điều là cô Hải Anh hoàn toàn không biết
trên thân thể Lợi, người tình nhỏ tuổi của cô là bộ quần áo pyjama
chồng cô thường mặc vì ngay từ lúc khởi đầu cuộc tình, cô đã tỏ ra
say nó như điếu đổ cơ hồ một con thiêu thân lao vào ngọn lửa tình
hừng hực. Cô với nó chẳng khác gì rơm để gần lửa lâu ngày chưa hề
có chuyện gì xảy ra nhưng nay thì lửa đã bén vào rơm và rơm lập tức
ngùn ngụt bốc cháy dữ dội không gì có thể dập tắt cho nổi. Trong
lúc sắp sửa lần hai bàn tay lên để cởi chiếc quần lót màu hồng mỏng
manh bó sát lấy người cô Hải Anh, dĩ nhiên không khó khăn gì mà Lợi
không nhận ra được là ở bên trong lớp vải chiếc quần pyjama, con cu
nó không còn ở trạng thái bình thường nữa mà đã cương ngỗng lên,
làm độn đũng quần phía trước thật căng thẳng. Nãy giờ, đôi mắt đẹp
thần sầu cô Hải Anh cứ mãi miết nhắm nghiền lại nhưng không phải là
cô ngủ ; trái lại, cô rất tỉnh táo và cô nhận biết hết mọi hành vi
cũng như tất cả đường đi nước bước của thằng học trò đào hoa phong
nhã. Khi thấy Lợi bắt đầu mày mò nơi lưng chiếc quần lót trên người
cô, cô không những không từ chối, phản đối mà còn tạo điều kiện cho
nó dễ dàng cởi quần cô xuống bằng cách khẽ nhỏm hai mông lên rồi
lần lượt co duỗi cặp giò thon dài đến khi nó tháo cởi xong lớp vải
mong manh cuối cùng còn sót lại che đậy thân thể cô ra khỏi hai bàn
chân nõn nà, trắng muốt. Trong lúc lần tay lên mé đầu giường cất
chiếc quần lót của cô giáo mình, cặp mắt nó không thể nào rời khỏi
chốn đào nguyên quan trọng, kín đáo nhất nơi phần dưới thân thể cô
giáo Hải Anh ; nơi ấy quả thật mịn màng một lớp lông đen khá dày,
lòa xòa bao phủ phía trên và xung quanh hai bờ môi lớn của âm hộ cô
khiến nó cảm thấy quá đỗi ngạc nhiên vì từ trước đến giờ, nó chưa
từng thấy người phụ nữ nào lại có nhiều lông như cô Hải Anh đây.
Thế nhưng, nếu xét kỹ về kích thước thì âm hộ cô vẫn hãy còn nhỏ
nhắn như một người con gái mặc dầu cô đã có chồng, có con ; chắc có
lẽ là do ảnh hưởng từ thân thể nhỏ con, ốc tiêu của cô thì phải?
Đến giờ phút này đây, Lợi cảm nhận là không còn sợ hãi, rụt rè như
lúc đầu nữa và cũng không thể nào chờ đợi lâu hơn ; nó phải bắt đầu
thực hiện hành vi giao hợp cùng vợ thầy Bình thôi cho dù có bất cứ
trở lực nào. Không đầy một phút đồng hồ sau, chiếc quần pyjama che
đậy phần dưới người nó đã nhanh chóng tuột dần qua hai đùi, đầu
gối, cặp giò rồi cuối cùng rời khỏi hai bàn chân nó ; sau khi cẩn
thận để chiếc quần xuống phía cuối giường cho khỏi rớt, giống như
cô Hải Anh, Lợi cũng hoàn toàn trần truồng như nhộng, không còn
mảnh vải nào đặng che thân. Với con cu vừa to vừa dài vừa cứng và
thẳng đơ như một thanh sắt giựt giựt, nhúc nhích liên hồi, nó nhẹ
nhàng trườn người tới như một con kỳ đà thật điêu luyện, khéo léo
leo lên trên người cô Hải Anh với cảm giác thật háo hức, tâm trạng
bồi hồi đầy hứng khởi. Cô giáo Hải Anh run rẫy, quằn quại với con
tim phấn khích đón nhận thằng học trò của cô bằng tất cả tình yêu
thương và nhiệt huyết tràn trề, say sưa, cuồng loạn ; hai cánh tay
cô nõn nà, trắng như bông gòn vòng lên ôm lấy tấm lưng gầy guộc của
Lợi và kéo ghịt nó xuống. Do vậy nên ở phía dưới, con cu nó bắt đầu
từ từ cọ sát vào đùi phải cô rồi nhẹ nhàng di chuyển vào giữa trung
tâm, mày mò tìm kiếm lổ âm đạo cô vì đó chính là con đường mà nó
muốn bước vào để khám phá, thưởng thức và chiếm đoạt trinh tiết của
một cô giáo vốn là vợ người thầy trước kia phụ trách đội văn nghệ
trường trong đó có nó. Cô Hải Anh hơi dang rộng hai chân ra và
chẳng mấy chốc, đầu khấc con cu Lợi đã lọt được vào bên trong cửa
mình cô ; do dịch nhầy sinh lý tiết ra dồi dào nên hai mép môi lớn
cũng như môi bé cô từ từ giãn nở rộng ra hai bên đặng nhường chổ
cho con cu hơi quá khổ vừa to vừa dài vừa cứng của Lợi chậm rãi đi
vào bên trong. Có lẽ vì vậy mà khuôn mặt cô phải nhăn lại một cách
khổ sở, miệng cô phải há hốc thở nấc lên từng hơi ; một cảm giác
vừa đau đớn, xót xa vừa sung sướng, hoan hỉ đến nỗi rợn cả người
càng lúc càng dâng tràn cõi lòng hai cô trò. Chẳng bao lâu, hơn
phân nữa rồi cuối cùng là toàn bộ con cu thằng học trò đều chui sâu
vào bên trong cửa mình cô giáo cũ đến lút cả cán ; khi ấy, Lợi mới
khẽ khàng thực hiện động tác nhấp nhỏm hai mông liên tục lên xuống
đồng thời đưa đẩy con cu của mình liên tục không ngớt thụt ra lại
thọt vào sâu bên trong tử cung người cô giáo sang trọng, quý phái,
xinh đẹp, dễ thương. Lúc này, giả sử như thầy Bình mà trông thấy
được cảnh tượng thằng học trò – tài xế xe ôm hay chở thầy đi tới đi
lui đang làm tình, ân ái và giao hợp cùng vợ thầy ở ngay tại nhà
thầy, trên chiếc giường ngủ của hai vợ chồng thầy trong gian buồng
nhỏ bé, kín đáo thì chắc chắn là thầy phải cắn lưỡi tự vận mà thôi.
Vì cô Hải Anh vậy là đã thực sự phản bội thầy, cắm hai cái sừng
nhọn hoắt lên đầu thầy ; tất cả cũng chỉ do Lợi, thằng học trò cũ
tuy nhỏ hơn cô những mười sáu tuổi nhưng lại là một ân nhân quan
trọng nhất đã cứu sống cuộc đời cô và cô tự an ủi với lòng mình
rằng cô đang đền đáp một chút gì đó để trả ơn nó. Cô chẳng có gì
cả, chỉ là tạm dùng thân thể cô để làm quà tặng cho Lợi thay lời
nói thật trân trọng, cảm kích và tri ân hành động dũng cảm phi
thường tuyệt đỉnh của nó mà rất khó có ai có thể làm được. Có lẽ vì
lạnh nên hai hòn dái nó xăng cứng tròn lên, hùng dũng gác hai bên
cửa mình cô Hải Anh và từng sợi lông phía trên cũng như xung quanh
âm hộ cô cứ mãi miết xoăn xuýt lấy từng sợi lông lưa thưa nơi gốc
cu nó. Tuy đây là lần đầu tiên vụng trộm, lén lút giao hợp cùng
nhau nhưng cả hai cô trò đều tỏ vẻ thân thuộc như đã từng gặp nhau
mấy đời mấy kiếp vậy cho nên cô lẫn trò cùng khá sung sức để trao
tặng cũng như đón nhận tất cả những cảm giác nhục dục thỏa mãn của
kiếp người trên thế gian này. Mặc dù lần sinh con đầu lòng cách đây
tám năm, cô Hải Anh phải sinh mổ tuy nhiên điều này hoàn toàn không
hề ảnh hưởng gì đến khoái cảm của cô khi cô cùng thằng học trò cũ
thực hiệc động tác giao hợp. Lần này, con bé 8 tuổi của hai vợ
chồng cô ở nhà nội tại Long An coi chừng có thể nó sẽ có thêm một
thằng em cùng mẹ khác cha sau khi cuộc tình nồng nàn giữa cô Hải
Anh và Lợi đêm mưa này kết thúc? Trên chiếc giường đệm trãi drap
trắng bông xanh ấm êm, hai cô trò mặc sức run rẫy, quằn quại, lăn
qua lộn lại với tiếng rên rĩ lẫn tiếng thở nấc nghẹn ngào vẳng
trong không gian tĩnh mịch, vắng lặng của đêm khuya. Càng lúc, cô
Hải Anh cùng cảm thấy thật nể, thật phục Lợi vì sự tài tình, điêu
luyện, thành thạo, khéo léo và nhẹ nhàng của nó khi nó đang dìu cô
du dương, trầm bổng bay vào cõi tình ; hiện tại, thực tình là cũng
có đôi lúc cô chợt nhớ đến thầy Bình – chồng cô và cô thấy rằng bản
thân cô có lỗi rất nhiều với thầy nhưng có lẽ kiếp trước, cô mắc nợ
Lợi nên bây giờ cô phải trả nợ cho nó bằng thân xác đây chăng? Thời
gian mười lăm phút, đó chính là chuỗi diễn biến kéo dài của sự ân
ái, giao hợp giữa một người cô giáo và một thằng học sinh cũ hơn
kém nhau những 16 tuổi ; khoảng thời gian trên kết thúc bằng một
động tác nảy giựt cả người lên của cả hai cô trò. Cô Hải Anh và Lợi
đang rơi rớt vào giai đoạn khoái ngất, sung sướng đến rợn cả người,
gai ốc như dựng đứng lên trên khắp cả châu thân họ ; cả hai ôm cứng
lấy nhau để cùng tận hưởng tất cả mọi cảm giác lạc thú của tình yêu
lẫn trong tình dục. Lúc bấy giờ, con cu Lợi đang dũng mãnh vừa giựt
giựt liên hồi vừa bắn xối xả những tia tinh dịch trắng đục như nước
cơm và rin rít, nhơn nhớt như hồ dán vào tận sâu trong tử cung co
giáo cũ của mình ; dịch tinh nó rất dồi dào nên tràn ngập mọi nơi
mọi chốn bên trong âm đạo cô Hải Anh, tràn cả ra ngoài chẳng khác
gì một trận lụt làm ướt nhẹp hai bên đùi và vùng bụng cô cũng như
nó. Đấy chính là giống, là dòng của Lợi, là tinh hoa của người tình
nhỏ tuổi bất chợt trong đêm mưa mà cô Hải Anh đang đón nhận hết tất
cả bằng tình yêu chân thành, dịu dàng của cô. Hai bên thành môi lớn
và môi bé của âm đạo cô không ngớt liên tục co giãn nhim nhíp vì
quá phấn khích, càng lúc càng thít chặt lấy con cu tuyệt vời của
Lợi. Hai cô trò cảm thấy thực sự thỏa mãn với nhau vô cùng và tuy
rã rời, mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng yêu thương, trân trọng nhau hết
mực. Khi rút ra khỏi cửa mình cô, con cu Lợi ướt nhẹp như chuột
lột, thun nhỏ lại như trái ớt khô và mềm xèo chẳng khác gì cọng bún
trông thật tội nghiệp, thảm hại vô cùng. Vậy là đến đây coi như là
kết thúc cuộc tình thứ hai mươi của Lợi ; thắm thoát trong vòng
trên dưới hai năm rưỡi, hai mươi người tình đã đi qua cuộc đời nó,
đã lăn vào vòng tay nó và trong số đó giờ đây có đến ba người cô
giáo :cô Vân Hải, cô Lan và hiện tại là cô Hải Anh. Tuy tất cả
trước mắt nó, những cuộc tình này đều chẳng khác gì bong bóng nước
khi trời mưa nhưng dù sao cũng là những kỷ niệm đẹp tuyệt vời mà có
lẽ suốt cả cuộc đời mãi mãi về sau, nó sẽ không bao giờ quên được.
Hai cô trò sau khi xuống nhà sau rửa ráy sạch sẽ thì trở lại buồng,
mặc quần áo vào và nằm xuống giường ngủ lấy sức sau cuộc mây mưa. -
Tối nay không về nhà, em có sợ nhà trông không? - Dạ không đâu cô!
Vì em hay lên rẫy nhà bạn An ngủ qua đêm nên tối nào, hễ em không
về thì nhà em cứ đinh ninh là lên đó vậy! Hai cô trò không sao ngủ
được, cứ thao thức nằm chờ trời sáng và cứ nói qua nói lại riết rồi
đâm chán, lại một lần nữa bất ngờ hai đôi môi kết dính say sưa, đắm
đuối vào với nhau. Cả hai hả hê, thoải mái yêu nhau đến bất tận,
cuồng loạn, nồng nàn vì hai cô trò đều tự thầm biết đây là lần cuối
cùng, thôi thì còn lại những gì cứ cho nhau hết đi chứ nuối tiếc
giữ gìn làm gì khi tình yêu của hai cô trò đang thăng hoa lên vườn
ngự uyển mà ra hoa kết trái.